Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1386



Chương 1386

Bắt gặp ánh mắt không có ý tốt của anh, Nguyễn Khánh Linh vội vàng liếc sang chỗ khác rồi nhỏ giọng phủ nhận: “Đâu có!”

Ngay sau đó, Nguyễn Khánh Linh nghe thấy Tống Ngọc hỏi Lê Tuấn: “Chân anh bị thương thế nào rồi? Có thể xuống giường đi lại không?”

Lê Tuấn bình thản, mặt không biến sắc lắc đầu một cái rồi thở dài than vãn: “Đỡ thì có đỡ, nhưng mà để xuống giường đi lại được thì cũng cần một thời gian nữa.”

“Không phải là…”

Nguyễn Khánh Linh nghe Lê Tuấn nói như vậy thì cảm thấy có gì đó không đúng.

Rõ ràng vừa nãy cô còn nhìn thấy Lê Tuấn có thể đi lại được, vậy tại sao anh ta lại không nói thật chứ?

Cũng may là Phạm Nhật Minh đã lanh tay lẹ mắt nhéo tay cô một cái, ý bảo cô trật tự.

Mặc dù không hiểu rõ nhưng Nguyễn Khánh Linh vẫn biết ý của Phạm Nhật Minh nên không nói thêm gì nữa.

“Hả? Khánh Linh, chị vừa bảo gì cơ?”

Tống Ngọc nghe thấy cô vừa đang định hỏi gì nên quay đầu lại thắc mắc.

Nguyễn Khánh Linh bị hỏi thì hơi sững lại, may mà Phạm Nhật Minh đã trả lời thay cô: “Không sao, cô ấy chỉ định bảo là chúng tôi phải về trước rồi.”

“Đúng thế.”

Tống Ngọc gật đầu: “Vậy hai người đi cẩn thận nhé!”

“Ừ.”

Chào tạm biệt xong, Phạm Nhật Minh dẫn Nguyễn Khánh Linh rời đi.

Trên đường về, Nguyễn Khánh Linh hỏi: “Sao vừa nãy anh lại ngăn em lại? Rõ ràng chân của anh ấy đã ổn rồi, anh ấy nói như vậy không phải sẽ khiến Tống Ngọc lo lắng sao?”

Phạm Nhật Minh bất đắc dĩ cười, trong lòng thầm cảm thấy buồn thay cho cô vợ ngốc của mình.

“Nếu như em nói thật rồi thì Lê Tuấn biết lấy lí do gì để ở chung với Tống Ngọc?”

Nguyễn Khánh Linh suy nghĩ một lát, quả đúng là như vậy. Vì thế, cô không nói thêm gì nữa.

Thế nhưng khi về đến nhà, Nguyễn Khánh Linh còn chưa kịp đặt mông xuống thì đã bị Phạm Nhật Minh bế lên tầng.

Nguyễn Khánh Linh còn có thể không hiểu ý của Phạm Nhật Minh sao?

Vừa xấu hổ vừa hoảng hốt, cô giãy dụa đòi xuống rồi ngơ ngác hỏi: “Anh định làm gì đấy? Vẫn chưa ăn cơm mà!”

Phạm Nhật Minh không để ý tới phản ứng của cô, anh cười đáp: “Anh ăn em là đủ rồi.”

“… Không phải… Đợi lát nữa không được à?”

Nguyễn Khánh Linh cảm thấy thật kỳ lạ, không hiểu vì sao bỗng nhiên anh lại sốt sắng như vậy.

Phạm Nhật Minh khép cửa phòng lại, áp sát cô vào cửa rồi hôn một trận cuồng nhiệt. Sau đó, anh mới thở dồn dập, nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt xa xăm: “Không phải lúc nãy ở bệnh viện, em rất ngưỡng mộ Tống Ngọc sao? Em không muốn sinh cho anh một đứa con sao?”

“…”

Nguyễn Khánh Linh nghe mấy lời của anh mà thấy đầu óc tê liệt.

Đúng là Phạm Nhật Minh nói không sai, cô quả thật đã xao động vì chuyện của Tống Ngọc, thế nhưng như vậy đâu đồng nghĩa với việc cô muốn làm chuyện đó với anh ngay lúc này chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.