Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1390



Chương 1390

Sắc mặt Nguyễn Khánh Linh càng đỏ hơn. Thế nhưng cô biết chú Hùng chỉ là xuất phát từ ý tốt nên cô cúi mặt đáp: “Cháu biết rồi, chú Hùng.”

“Ồ, vậy tôi đi làm việc trước nhé!”

“Vâng.”

Sau khi chú Hùng đi rồi, Nguyễn Khánh Linh không nhịn được sờ thử lên gò má nóng bừng của mình, trong lòng vẫn nghĩ tới lời nhắc nhở lúc nãy của chú Hùng.

Cô lo lắng không phải là ở phía mình mà ngược lại là từ phía Phạm Nhật Minh đấy chứ.

Với tính cách của anh thì liệu anh có thể chịu được việc ba tháng không động đến cô không?

Nguyễn Khánh Linh suy nghĩ một hồi rồi không kìm nén được bật cười lên.

Đúng lúc đó thì Phạm Nhật Minh từ ngoài đi vào. Anh vừa vào đến cửa đã thấy người phụ nữ của mình đang ngồi cười trên ghế sô pha, anh cũng nở nụ cười, tiến lại gần cô rồi hỏi: “Em làm gì mà ngồi cười ngây ngốc một mình vậy?”

Nguyễn Khánh Linh không ngờ rằng Phạm Nhật Minh lại trở về sớm như vậy.

Cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà.

Thật may là vừa rồi cô đã vứt que thử thai đi, nếu không sẽ bị Phạm Nhật Minh phát hiện mất.

“Không có gì.”

Bây giờ Nguyễn Khánh Linh vẫn chưa muốn nói với Phạm Nhật Minh, cô định đợi đến buổi tối mới nói với anh.

Phạm Nhật Minh cũng không nghĩ nhiều.

Anh nhìn xung quanh một vòng, cảm thấy có gì đó là lạ nên hỏi: “Người giúp việc nhà mình đi đâu cả rồi? Sao trong nhà lại yên ắng thế?”

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh mới ngẩn người ra, cô vẫn chưa nghĩ ra lý do, bây giờ phải trả lời anh như thế nào đây?

Sau một hồi úp úp mở mở, cô mới trả lời: “Bọn họ… em cho bọn họ nghỉ ba ngày rồi.”

“Sao đang yên đang lành tự nhiên em lại cho họ nghỉ?”

Phạm Nhật Minh tiếp tục hỏi.

“… Chuyện này…”

Nguyễn Khánh Linh không trả lời được, cô đảo mắt một vòng, sau đó thân mật ôm cánh tay anh lại, nói: “Trời ạ, sao anh cứ phải xoắn xuýt lên vậy nhỉ? Cho bọn họ nghỉ vài hôm không được sao? Mấy ngày tới anh với em sẽ có không gian riêng của hai người mà.”

Phạm Nhật Minh nhìn cô gái đột nhiên lại trở nên nhiệt tình thì hơi nheo mày lại, trên mặt hiện lên chút ý nghĩ xấu xa. Anh nâng cằm cô lên, hơi thở phả vào mặt cô: “Em thật sự muốn có không gian riêng của hai người sao?”

“Vâng.”

Nguyễn Khánh Linh cười đáp lại, còn tiện thể nhìn anh bằng ánh mắt quyến rũ.

Sự quyến rũ của cô đã thiêu đốt cơ thể rạo rực của anh, anh lập tức sán lại hôn cô một cái.

“Anh sợ là đến lúc đó em lại khóc lóc cầu xin anh như tối hôm qua ấy chứ…”

Nguyễn Khánh Linh bị anh hôn thì cả người mềm nhũn ra, sau đó chỉ thấy cơ thể nhẹ bẫng đi, cô đã bị anh bế lên tầng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.