Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1416



Chương 1416

Nhìn đi nhìn lại, Lâm Đỗ Nhã thật sự kinh ngạc. Cô vốn cho rằng cậu thanh niên này trông cao gầy ốm yếu, chắc sẽ không duy trì được mấy hiệp, không nghĩ đến cậu ta lại có thể đánh đối kháng với Trung Huy lâu như vậy.

Mặc dù trên mặt cậu ta bị thương nhẹ, nhưng nhìn tổng thể trạng thái cậu ta cũng không tệ lắm.

Tất nhiên Trung Huy cũng cảm nhận được.

Anh ấy đột nhiên kéo ra một nụ cười lạnh lùng.

Lúc trước anh ấy có lòng muốn cho cậu thanh niên này một con đường, để cậu ta không bị thua đến mức khó coi.

Nhưng bây giờ xem ra thực lực của tên nhóc này cũng không tệ lắm.

Đột nhiên, nắm đấm của Trung Huy trở nên tăng lên.

Sau khi cậu thanh niên kia chống đỡ mấy hiệp, dần dần trở nên mất sức.

Lâm Đỗ Nhã biết rõ, Trung Huy bắt đầu đấu thật.

Bởi vì vừa nãy cậu thanh niên đã băng bó cho mình, Lâm Đỗ Nhã không đành lòng, cũng không muốn đả kích lòng tự trọng của cậu thanh niên kia. Vì thế, cô đi đến bên cạnh đài quyền anh, nói với Trung Huy: “Anh Trung, anh lớn tuổi rồi, đừng cố gắng gượng chống đỡ nữa.”

Quả nhiên, nghe thấy những lời này của Lâm Đỗ Nhã, nắm đấm của Trung Huy trong nháy mắt bị rối loạn, ngay lập tức cậu thanh niên kia đã thừa dịp vung một quyền lên mặt anh ấy.

Hai người đều dừng lại.

Trung Huy bất mãn câu nói Lâm Đỗ Nhã nói anh đã lớn tuổi rồi.

Anh hai mươi tám tuổi, Lâm Đỗ Nhã cũng đã hai mươi lăm, thế mà còn chê mình già?

Không phải vừa khéo sao?

Vì vậy, Trung Huy xoay đầu hỏi cậu thanh niên kia: “Câu bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi hai.”

Cậu thanh niên trả lời.

Chỉ thấy ý cười trên mặt Lâm Đỗ Nhã càng sâu, chế giễu nói: “Anh xem, có phải anh già rồi hay không?”

Nói đến đó, cô lại di chuyển ánh mắt lên người cậu thanh niên kia, hỏi: “Chắc cậu vẫn còn học đại học hả?”

“Vâng, năm tư.” Cậu thanh niên trả lời.

“Cậu học trường nào?”

“Đại học khoa học, chuyên ngành vật lý.”

Lâm Đỗ Nhã nghe tên trường học của cậu ta chợt giật mình, cô lại hỏi: “Cậu tên là gì?”

“Lâm Minh Sâm.”

Lâm Đỗ Nhã im lặng một lúc, trên mặt có một chút sầu não không nói ra được, sau đó, cô nhìn Lâm Minh Sâm, cười nói: “Trước đây tôi có quen một người, cậu ấy cũng học đại học khoa học như cậu, cũng là chuyên ngành vật lý.”

“Thật sao? Thật trùng hợp.”

Lâm Minh Sâm cũng ngạc nhiên cười nói.

Lâm Đỗ Nhã ừ một tiếng, vừa cười vừa nói: “Không chỉ thế đâu, cậu họ Lâm, tôi cũng họ Lâm, xem ra hai chúng ta thật sự rất có duyên phận.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.