Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1459



Chương 1459

Thật ra cô ta rất giống với Nguyễn Khánh Linh, trên đời này ngoài Steve ra, các cô không có bất kỳ người thân nào nữa.

Cho nên lúc nghe thấy câu này của Nguyễn Khánh Linh, hốc mắt không khống chế được mà đỏ lên.

Nguyễn Khánh Linh lo cô ta lại khóc tiếp, hai mắt sẽ không chịu nổi nên nhẹ nhàng lau nước mắt, an ủi cô ta: “Tốt rồi, đừng khóc nữa, không sao đâu.”

“Ừ…”

Mia cố gắng kiểm soát tâm trạng của mình, lúc này mới không để nước mắt mình rơi xuống.

Cô ta nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Mấy ngày nữa em và bố phải trở về Thụy Sĩ rồi, lúc đó chị có tới không?”

“Ừ, sẽ đến.”

“Vâng.”

Nguyễn Khánh Linh ngồi một lúc với Mia, sau đó mới trở về.

Cô trở lại viện điều dưỡng, lúc nhìn thấy Phạm Nhật Minh, cảm xúc bị đè ép thật lâu rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, cô tiến lên ôm lấy eo người đàn ông, vùi đầu trong ngực anh tìm kiếm sự an ủi.

Phạm Nhật Minh không biết bệnh tình của Steve thế nào, nhưng dựa vào phản ứng của nhóc con trong lòng cũng có thể biết được, có lẽ tình hình không được tốt lắm.

Anh thở dài trong lòng một cái, lại đau lòng cho Nguyễn Khánh Linh hơn.

Vất vả lắm mới tìm được bố ruột vậy mà hai người vừa đoàn tụ chưa bao lâu, lại tận mắt nhìn thấy người thân duy nhất rời xa mình, cô lại phải chấp nhận cảm giác đau đớn bi thương khi mất đi người thân một lần nữa

Trên mặt Phạm Nhật Minh ngập tràn  đau lòng, hận không thể thay nhóc con gánh chịu sự đau đớn kia.

Nhưng đó là điều không thể, chuyện anh có thể làm đó chính là làm bạn bên cạnh cô, ít nhất anh có thể làm hậu thuẫn kiên cố phía sau cô.

“Bố bị u não giai đoạn cuối.”

Nguyễn Khánh Linh nghẹn ngào nói: “Hơn nữa ông ấy còn không nhận ra em. “Nghe vậy, Phạm Nhật Minh nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”

“Lúc đang nói chuyện rất tốt thì đột nhiên không nhận ra nữa, ngay cả Mia cũng không nhận ra…”

Nói xong, Nguyễn Khánh Linh lại khóc.

Phạm Nhật Minh thấy thế, vội vàng vỗ nhẹ lưng cô, an ủi: “Không nên quá đau lòng, em còn có anh và cục cưng mà.”

“Hơn nữa, anh tin rằng cho dù trong trạng thái tỉnh táo hay hồ đồ thì bố nhất định cũng đã rất thỏa mãn rồi, nguyện vọng trong lòng đã thực hiện được, bởi vì ông ấy đã tìm được em, hiểu không?”

“Là vậy sao?”

Nguyễn Khánh Linh nức nở, ngẩng đầu từ trong lòng ngực anh, hai mắt đẫm lệ mông lung.

Phạm Nhật Minh chăm chú gật đầu, sau đó lau đi nước mắt trên khóe mắt cô, giọng nói dịu dàng chưa từng có trước đó: “Nên đừng khóc nữa, anh sẽ rất đau lòng.”

Nguyễn Khánh Linh rốt cuộc cũng ngừng khóc, cô nhìn thấy người đàn ông, nói: “Bố muốn quay về Thụy Sĩ, Mia cũng muốn đi theo, có lẽ sau lần này con bé sẽ không trở về đây nữa, nhưng em rất muốn chăm sóc con bé.”

“Nhưng đó dù sao cũng là lựa chọn của nó, em không muốn can thiệp.”

Phạm Nhật Minh sờ lên đầu cô: “Nếu em muốn thì chúng ta cùng đến thăm cô bé, có lẽ lúc đó nhóc con đã được sinh ra rồi.”

Vừa nghĩ tới cục cưng trong bụng, tâm trạng của Nguyễn Khánh Linh cũng thoải mái hơn không ít.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.