Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1561



Chương 1561

Lúc này anh ta chỉ cảm thấy dưới thân căng đến khó nhịn, cũng chỉ muốn hung hăng phát tiết dục vọng ra ngoài.

Anh ta cũng không tìm chỗ hẻo lánh gì cả, mà là đi tới ban công, bên ngoài không có một bóng người, cũng chỉ có hai người bọn họ.

Thấy thế, Phạm Hoàng Anh cũng không kềm được nữa, anh trực tiếp để cô gái ở trên lan can, thô bạo mà kéo quần của cô ta, lại vội vả cởi dây lưng của mình ra, động thân tiến vào.

Bởi không có bất kỳ dạo đầu nào, Trần Phi đau đến nhíu mày.

Quá trình hoan ái kế tiếp cũng không có thuận lợi hưởng thụ như trong tưởng tượng của cô ta.

Bởi vì Phạm Hoàng Anh hoàn toàn chính là đang phát tiết dục vọng của mình, không để ý chút nào đến cảm thụ của cô ta, động tác vừa mạnh lại vừa sâu, Trần Phi cảm giác hạ thể của mình như là bị cây gậy đang dùng sức quấy.

Thật vất vả mới chống đỡ đến lúc người đàn ông phát tiết hết dục vọng, không lưu luyến chút nào mà rút của anh ta ra, tắt lại dây lưng.

Thấy Phạm Hoàng Anh xoay người muốn đi, cũng không có chút nào muốn đỡ cô ta dậy, càng không có ý tứ sẽ phụ trách với cô ta.

Trong nháy mắt Trần Phi hoảng hồn.

Lúc này, cô ta cũng không đoái hoài tới thân thể đau đớn, cố nén đứng lên, kéo tay của đàn ông, giọng tội nghiệp hỏi: “Anh… Cứ như vậy bỏ người ta rồi đi à?”

Nhưng mà, Phạm Hoàng Anh lúc này đã phát tiết dục vọng, không có chút kiên nhẫn nào như vừa rồi.

Cũng không có mới vừa khách khí với Trần Phi như vừa rồi, anh ta quay đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn cô gái, cố sức rút tay về, nở nụ cười: “Không thì sao?”

“…Anh… Sao có thể nói như vậy… Thế nhưng mới vừa rồi anh…”

Coi như là đến bây giờ, Trần Phi vẫn còn ôm ảo tưởng, Phạm Hoàng Anh có thể phụ trách với cô ta, cô ta khờ dại muốn khơi dậy tình cảm của người đàn ông lần nữa.

Chỉ tiếc, bản thân Phạm Hoàng Anh chính là tên khốn kiếp.

Anh ta cười, trong ánh mắt trào phúng cùng mỉa mai, lần thứ hai hung hăng đâm vào trên mặt của Trần Phi, cô ta cảm giác ánh mắt của người đàn ông nhìn mình giống như là đang nhìn đồ bỏ đi vậy.

Phạm Hoàng Anh nói tiếp lời cô ta không nói hết, cười nói: “Tôi vừa mới thượng cô à?”

“…”

Trần Phi thật không ngờ Phạm Hoàng Anh sẽ trực tiếp nói ra như vậy, sắc mặt của cô ta lại tái nhợt vài phần.

Cô ta thật không ngờ, lời nói kế tiếp của Phạm Hoàng Anh càng thêm để cho cô ta xấu hổ muốn chết.

“Không phải vừa rồi cô quyến rũ tôi, làm cho tôi thượng cô à? Thế nào? Tôi thỏa mãn nguyện vọng của cô, cô hẳn là nên cảm tạ tôi mới đúng.”

“Anh!”

Trần Phi nghe Phạm Hoàng Anh nói lời này, giống như là một cái bạt vai vang dội vậy, hung hăng đánh lên trên mặt của cô ta, thế neen vẻ mặt của cô ta giận dữ, nói không nổi bất kỳ lời nào.

Phạm Hoàng Anh lại quan sát cô ta một lượt, ánh mắt không hề dao động, chỉ cười nhạt.

Trước khi anh ta rời đi, lại hạ xuống một câu nói, “Lần sau nếu quyến rũ đàn ông, nhớ phải mở to mắt ra.”

Nói xong, Phạm Hoàng Anh nghênh ngang rời đi, ngay cả một ánh mắt cũng không từng cho cô gái sau lưng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.