Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1562



Chương 1562

Trần Phi chỉ cảm giác đất trời trong nháy mắt một mảnh u ám, dưới chân cô ta không vững, thoáng cái ngã nhào trên đất, hai mắt mang theo hận ý, nhìn theo hướng người đàn ông rời đi.

Trong chốc lát, trước mắt của cô xuất hiện một bàn tay.

Tinh tế trắng noãn.

Bàn tay kia chìa đến, trên bàn tay bày đặt hai viên thuốc màu trắng.

Trần Phi lần thứ hai ngẩng đầu, nhìn người.

Là mộ cô gái.

Khuôn mặt cô gái vắng lặng, ngũ quan văn tĩnh u nhã, tay kia của cô ta đưa qua một cốc nước.

Giọng nói của cô ta giống như khuôn mặt của cô ta, vắng lặng, không có nhiệt độ.

“Uống thuốc đi.”

“Đây là cái gì?”

Trần Phi cảnh giác nhìn viên thuốc, trong lòng bất an, cô ta lập tức hỏi.

Hà Thanh chưa cùng nói nhảm với cô ta: “Thuốc tránh thai, uống vào, chuyện lần này coi như xong, nếu cô không uống” Cô ta cong môi cười: “Tôi cũng có biện pháp cho cô uống.”

Trần Phi biết cô gái này là ai, cô ta là vợ đầu của Phạm Hoàng Anh.

Thế nhưng, cô ta thế nào cũng thật không ngờ, dưới tình huống biết rõ mình làm tình cùng chồng cô ta, mà vẫn có thể tỉnh táo xuất hiện như vậy, sau đó để cho cô ta uống thuốc tránh thai?

Cô gái này có bao nhiêu máu lạnh đây? Quá đáng sợ?

Trần Phi rất thức thời, cô ta từ thái độ của Phạm Hoàng Anh đối với mình đã hiểu, cô ta muốn đặt quan hệ lên người đàn ông kia, hoàn toàn chính là không thể nào.

Coi như cô ta có mang thai, đối với mình cũng không có chút chỗ tốt nào.

Cho nên, cô ta không do dự nữa, cầm thuốc nhấp ngụm nước một hơi nuốt xuống.

Hà Thanh cứ như vậy nhìn cô ta, trên mặt đúng là vẫn còn hiện lên vài phần thương hại.

Thương cảm cô gái tự cho là đúng, thật giống cô ta lúc đầu.

Vốn tưởng rằng có thể dựa vào Phạm Hoàng Anh, kết quả lại bị người người đàn ông kia đùa bỡn mất hết tôn nghiêm.

Nhưng mà, sự thương hại của Hà Thanh cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, rất nhanh trên mặt của cô ta lại khôi phục sự lạnh lùng.

Sau khi cô ta rời khỏi, trên mặt của Trần Phi lại dần dần hiện lên tươi cười, như là may mắn lại mang theo vài phần âm mưu.

Nếu Phạm Hoàng Anh bất nhân, vậy cũng đừng trách cô ta vô tình!

Lúc này ở cửa tiệc tối, Nguyễn Khánh Linh ở bên ngoài đợi không bao lâu, xe của Trần Hữu Nghị đã đến.

Lăng Huyền liếc mắt đã nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh.

Xe vừa mới dừng lại, cô ấy đã hào hứng muốn xông ra, Trần Hữu Nghị ngồi ở một bên, vẻ mặt bất đắc dĩ cười: “Em chậm một chút.”

Cô gái này từ trước đến nay đều là phổi bò, người ta đều là thấy trai quên bạn, đến cô ấy vừa nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh, trong nháy mắt quên anh ta sạch sẽ.

Nhưng Trần Hữu Nghị thì có biện pháp gì đây? Ai bảo hết lần này tới lần khác anh ta lại thích cô gái vô tâm này, coi như là bị bỏ qua thế náo đi nữa, cũng chỉ có thể lặng lẽ thừa nhận trong lòng mình thôi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.