Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1604



Chương 1604

“Vâng, thưa Tương Tổng.”

Vân Nhã Phương thấy khá bất ngờ vì ban đầu cô nghĩ rằng Tương Vinh Hoa sẽ từ chối không muốn gặp, ai mà ngờ ông ta lại chủ động mời người đó vào?

Tuy nhiên, Tương Vinh Hoa đã nói như vậy nên cô chỉ im lặng làm theo.

Phó trưởng phòng đã đi đến văn phòng của Tương Vinh Hoa.

Lúc này, chỉ có một mình Tương Vinh Hoa trong văn phòng.

Khi nhìn thấy Tương Vinh Hoa, anh ta không để mắt tới bất kì thứ gì. Anh bất ngờ quỳ xuống trước mặt ông ta khóc lóc rồi kể:  “Tương Tổng, ông có thể giúp tôi được không? Tôi không thể để mất đi công việc này được! Xin hãy cho tôi một cơ hội! Tôi đảm bảo sẽ làm tốt công việc của mình, bây giờ tôi không còn con đường nào để đi cả. ”

Lúc này Tưởng Vinh Hoa đang ngồi trên chiếc ghế của mình và trước mắt ông ta là một người đàn ông đang quỳ gối cầu xin ông ta.

Điều này không quá làm lạ với ông. Ông ta đã trải qua biết bao nhiêu Tổng Giám Đốc Phạm tương tự nhưng không chỉ vậy. Ông quan sát người đàn ông đó đang mang trên mình bộ nhàu nát bẩn thỉu, khuôn mặt thì râu mọc lởm chởm, toàn bộ cơ thể người này nhìn chả khác gì dân tị nạn đang cầu cứu.

Tương Vinh Hoa không ngờ rằng chỉ vì muốn thỏa mãn mục đích của mình mà đã có những thay đổi lớn đến như vậy.

Ông ta tỏ ra vẻ không quan tâm rồi hỏi: “Anh đến đây có chủ đích gì? Mà sao giờ anh lại tàn tạ đến vậy?”

Khi anh ta nghe hỏi như vậy anh òa khóc lên tỏ ra khuôn mặt đau khổ: ” Tôi …Tôi có chơi cờ bạc và có khoản nợ không hề nhỏ. Ban đầu sẽ tôi dựa vào mức lương hàng tháng của tôi để trả nợ. Nhưng bây giờ, tôi lại bị đuổi việc, không có tiền. Tiền tiết kiệm thì cũng không được bao nhiêu, đến cả tiền điện nước của nhà tôi tôi còn không trả nổi. ”

” Còn bạn gái của tôi bởi vì biết tôi nợ nần cờ bạc nên cũng đã bỏ tôi mà đi.”. Phó trưởng phòng không còn quan tâm đến thể diện đem những lời nói này nói ra chỉ muốn được Tưởng Vinh Hoa thông cảm cho mình mà cho mình thêm một cơ hội.

Tương Vinh Hoa nghe xong khuôn mặt có chút đồng cảm nhưng ông ta lại thở dài đáp trả: “ Tôi có thể hiểu và thông cảm cho cậu, nhưng Tổng Giám Đốc Phạm này tôi không thể giúp được gì cho cậu, chỉ có Nguyễn Tổng mới là người có quyền quyết định Tổng Giám Đốc Phạm này.”

Vừa từ chối xong ông ta lại nói thêm để trấn an Phó trưởng phòng được phần nào:  “Thực ra mà nói, tôi trước đây thấy cậu rất tốt, nhưng Nguyễn Tổng lại cố ý muốn đuổi cậu, việc này … Tôi cũng không còn cách nào khác chỉ đành chấp nhận cho nên là cậu hãy đi về đi.”

Nghe Tương Vinh Hoa nói xong Phó trưởng phòng vốn đang quỳ cầu xin liền ngã ngửa ngồi dưới đất mặt đầy tuyệt vọng và sợ hãi, anh ta lẩm bẩm nói: “Làm thế nào bây giờ? Tôi không thể trả nổi số tiền đó. Những người đó sẽ chặt đứt ngón tay của tôi, thiếu một tháng chặt đứt một ngón … tôi nên làm gì bây giờ? ”

Phó trưởng phòng vẫn chưa muốn từ bỏ, anh ta không muốn cứ như thế rồi buông bỏ dễ dàng như thế được. Nếu không làm gì thì những tên đòi nợ kia sẽ đem anh ra chặt đứt ngón tay của anh.

Anh ta liền bò tới ôm lấy chân của Tương Vinh Hoa khóc lóc van xin: “Tương Tổng, ông là một người tốt! Xin hãy giúp tôi đi mà? Giúp tôi nói với Nguyễn Tổng, nói rằng tôi đã biết sai rồi, tôi hứa sẽ không dám phạm lỗi nào nữa đâu! ”

Tương Vinh Hoa nhìn xuống chân tỏ ra chật vật khó sử.

Trong mắt ông ta chỉ thấy sự coi thường và khinh bỉ nhưng ông ta lại không để cho Phó trưởng phòng thấy được ông đang nghĩ gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.