Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1605



Chương 1605

Dẫu sao, ông ta cũng đang muốn mượn tay của anh ta để giáo huấn lại Nguyễn Khánh Linh để cô không còn đắc ý được nữa!

Tưởng Vinh Hoa cúi người xuống dang tay đỡ Phó trưởng phòng đứng dậy và tỏ ra rất hiểu Tổng Giám Đốc Phạm và thông cảm cho anh ta: “Nếu anh đã quyết tâm hối cãi như vậy thì tôi sẽ giúp cậu, cùng cậu đi sang Nguyễn Tổng nói một tiếng rồi tranh thủ nói giúp cậu một chút.”

“Thật…. Có thật không?”

Khuôn mặt của Phó trưởng phòng lúc này đều là nước mắt nước mũi. Khi nghe nói Tương Vinh Hoa sẽ giúp anh ta, anh ta trở nên kinh ngạc và cũng rất hy vọng.

Tưởng Vinh Hoa gật đầu mỉm cười và nói.

“Giờ cậu hãy về nhà trước đi. Hai ngày tới hãy nghỉ ngơi và đợi ở nhà, tôi sẽ giúp cậu xin cho cậu một buổi gặp mặt với Nguyễn Tổng để xin tha thứ.”

“Cảm ơn ông! Cảm ơn ông Tương Tổng!”

Sau khi Phó trưởng phòng rời đi,Tương Vinh Hoa nhìn vào tay mình vừa rồi bị Phó trưởng phòng cầm, gương mặt tỏ ra kinh tởm. Và hơn nữa toàn cơ thể của Phó trưởng phòng toát ra mùi hôi thối mấy ngày chưa tắm của anh ta.

Nếu không phải ông ta muốn mượn tay để dạy cho Nguyễn Khánh Linh một bài học thì ông ta đã gọi cho bảo vệ đem vứt anh ta ra ngoài từ lâu rồi.

Vừa làm dơ quần áo của ông ta còn làm cho cả văn phòng ám mùi hôi thối.

Tưởng Vinh Hoa mở cửa sổ ra để cho mùi hôi bay bớt và lấy rượu ra để rửa sạch tay mình. Sau khi rử tay xong ông ta gọi Vân Nhã phương vào văn phòng mình.

Sau khi Vân Nhã Phương vào phòng, ông ta giao công việc nha Vân Nhã Phương: ” Cô hãy sử dụng tên của Nguyễn Khánh Linh để thu hồi lại căn nhà của Phó trưởng phòng, cái người vừa rời khỏi phòng kia đó là căn nhà của công ty do anh ta đảm nhận giờ anh ta đã bị đuổi việc rồi thì cứ đường đường chính chính thu hồi lại nhà.”

“Vâng, thưa Tương Tổng. . .”

Vân Nhã Phương nghe xong liền nhận làm theo nhưng cô ta lại có chút hơi khó hiểu, vì quá tò mò nên có đánh liều hỏi thẳng: “Nhưng mà Tương Tổng, tại sao ông lại muốn sử dụng tên của cô ấy? Đây không phải là giúp cô ấy sao?”

Mà nói đến giúp đỡ Nguyễn Khánh Linh,Tương Vinh Hoa nhất định sẽ cảm thấy khinh bỉ khi giúp cô.

Vậy thì lý do rốt cuộc là gì? Vừa rồi Phó trưởng phòng và Tương Tổng đã gặp mặt nhau, hai người đó đã nói về Tổng Giám Đốc Phạm gì vậy? Khi cô ta nhìn thấy Phó trưởng phòng rời đi, khuôn mặt tựa như rất hạnh phúc.

Vân Nhã Phương không hiểu Tổng Giám Đốc Phạm gì đã xảy ra.

Lúc này, tâm trạng của Tương Vinh Hoa trở nên tốt hơn. Ông ta chỉ cần nghĩ đến kế hoạch mà ông ta vừa mới nghĩ ra thì không nhịn được cười.

Vân Nhã Phương là người của ông ta. Ông ta muốn làm những việc này đều phải cần đến sự trợ giúp của cô ta. Vì thế Tương Vinh Hoa chưa bao giờ nghĩ sẽ phải gạt cô ta.

Mắt của ông ta dần dần nhìn về phía bộ ngực đẫy đà của Vân Nhã Phương, chỉ cần ông ta nghĩ đến việc vuốt ve cơ thể của cô ta thì bộ phận dưới của ông ta khó mà kiểm soát được.

Tưởng Vinh Hoa cười giang. Anh đưa tay ra vuốt ve cơ thể của cô ta ra hiệu ám chỉ.

Nhận được ám chỉ của ông ta. Vân Nhã Phương có chút ngạc nhiên. “ Dẫu sao cũng vì những việc của Nguyễn Khánh Linh! Tôi cũng sớm mong chờ việc này, trời cho tôi một cơ hội chẳng lẽ tôi không thể nắm bắt nó sao?”

Chẳng mấy chốc, Vân Nhã Phương cũng để lộ ra nụ cười có sức hấp dẫn ấy. Cô ta từ từ tiến tới vòng tay của ông ta, cô ta cố tình đẩy mông mình ra để lộ ra đường cong quyến rũ của cơ thể.

Thấy thế, mắt của Tương Vinh Hoa giống như keo dán cứ chăm chăm nhìn vào cơ thể của cô ta không thể tách rời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.