Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1624



Chương 1624

Nếu người đàn ông đó biết chuyện thì chắc chắn anh sẽ tức giận? Dù sao anh yêu Nguyễn Khánh Linh đến như thế nên cũng chỉ có anh mới xứng với người phụ nữ trước mặt. Cũng chỉ có anh mới có thể trấn an được Nguyễn Khánh Linh.

Những người khác hoàn toàn không thể chen vào tình cảm của bọn họ.

Tuy về mặt tình cảm thì Amber rất chậm chạp nhưng lý trí lại rất sáng suốt.

Chỉ nhìn vào thái độ và cách cư xử của Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh hai lần thôi cũng đủ biết.

Với Nguyễn Khánh Linh, Phạm Nhật Minh là sự cứu rỗi, là số phận của cô.

Ngược lại, đối với anh, cô là tín ngưỡng, là tất cả.

Nguyễn Khánh Linh không ngờ Amber lại từ chối nhanh như vậy, tựa như chưa từng suy nghĩ mà cứ từ chối luôn?

Cô hơi sững sờ, nếu không phải vì khoảng thời gian này ở cạnh anh ta khá hòa hợp thì có lẽ cô đã muốn hỏi rõ xem anh ta có thành kiến gì với mình rồi.

Amber cũng cảm thấy bầu không khí trở nên khó xử.

Anh ta không nghĩ rằng vừa rồi mình lại vô ý như vậy, khiến cho cô gái trước mặt mất thể diện.

Anh ta lấy lại vẻ mặt bình thường và giải thích một câu: “Ý của tôi là những ngày này tôi rất bận nên không có nhiều thời gian ra ngoài ăn tối.”

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh đỡ xấu hổ hơn, cô cười nói: “Tôi không nói là sẽ đi ăn trong những ngày này, nếu không thì để lần sau, khi nào anh rảnh thì chúng ta sẽ cùng chọn thời gian?”

“Được.”

Lần này Amber không thể từ chối nữa nên đành phải đồng ý.

Bên kia, Phạm Nhật Minh sau khi rời công ty DR, anh không trở về nhà cũng không đến công ty của mình. Anh ngồi trong xe một lúc, đôi sâu thẳm nhìn không thấy đáy, nếu nhìn kĩ sẽ thấy một lớp băng giá lạnh lẽo nơi đáy mắt.

Nói chung, khi Trần Hữu Nghị trông thấy vẻ mặt này của Phạm Nhật Minh, anh ta sẽ mặc kệ mọi thứ mà chạy đi trước.

Nhưng mỗi khi anh có biểu hiện như vậy có nghĩa là anh đã thực sự muốn xuống tay cắt đứt tâm tư của đối phương, nhưng chiêu trò của Phạm Nhật Minh rất nham hiểm, tựa như có cơn gió độc thổi về phía anh nhưng cũng không thể làm tổn hại đến anh, vì anh có thể né tránh nó.

May mắn thay lúc này Trần Hữu Nghị không ở đó, nếu không thì anh ta sẽ phải thay người nào đó mặc niệm ba giây đồng hồ.

Không biết đó là kẻ xấu số nào lại rơi vào tay tên Diêm Vương này, dù sao thì cũng tự cầu phúc đi.

Một lúc sau, điện thoại của Phạm Nhật Minh vang lên. Dường như khi màn hình điện thoại vừa bật sáng, anh đã nhanh chóng bắt máy, cứ như vừa rồi anh ngồi trong xe là để đợi cuộc điện thoại này.

“Tổng giám đốc Minh, bắt được người rồi.” Tuấn Khải ở đầu dây bên kia hỏi: “Có muốn tôi đưa cậu ta tới chỗ anh không?”

Phạm Nhật Minh dừng lại một chút, giọng nói không chút biểu cảm: “Không cần, giữ hắn ta ở lại chỗ anh một lát đi.”

“Vâng! Còn nữa, có cần tôi dạy dỗ hắn ta một bài học không?”

Tuấn Khải hỏi lần nữa, vì anh ta biết mình đang điều tra chuyện của Nguyễn Khánh Linh nên tất nhiên anh ta biết kẻ đáng chém nghìn nhát này đã làm gì với mợ chủ.

Vốn hết lòng trung thành với Phạm Nhật Minh, tất nhiên anh ta cũng phải tôn trọng và trung thành với mợ chủ. Giờ đây, kẻ này dám làm hại mợ chủ, anh ta cũng hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, huống chi là Phạm Nhật Minh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.