Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1629



Chương 1629

Người đàn ông đó từ khi bị Tuấn Khải bắt giữ thì vô cùng sợ hãi và hoảng loạn, ban đầu cứ tưởng anh ta đến đòi nợ nhưng lại không thấy đối phương đòi tiền mình, gã thở phào nhẹ nhõm.

May mắn thay, hiện giờ đối với hắn ta mà nói thì chỉ cần không phải là chủ nợ cũng đã phải cảm ơn trời đất rồi.

Chỉ có điều khi hắn nhìn thấy Phạm Nhật Minh thì suy nghĩ này lập tức thay đổi.

“Vào đi! Nếu mày dám động tới cậu chủ, coi chừng tao rút lưỡi mày!”

Lời đe dọa đơn giản mà thô lỗ của Tuấn Khải cùng vẻ mặt hung tợn của anh ta cũng đủ để làm hắn khiếp sợ.

Quản lý khóc không ra nước mắt. Hắn ta ngồi sau xe run rẩy, thậm chí ánh mắt của hắn cũng không dám nhìn về phía trước mà chỉ có thể cúi đầu xuống, run run mà nói lắp bắp: “Anh… anh là ai? Tại sao… tại sao muốn bắt tôi?”

Phạm Nhật Minh ngồi ở vị trí ghế lái và không lên tiếng, nhanh chóng mở đoạn ghi âm ở quầy rượu vừa rồi lên.

Bởi vì lúc trước anh đã dặn dò ông chủ quầy rượu không để ai khác đi vào trong lúc anh và Vân Nhã Phương cùng uống rượu nên đoạn ghi âm này nghe cũng rất rõ ràng, hoàn toàn có thể nhận ra giọng.

“Thật ra thì tổng giám đốc Hoa của chúng tôi đã không vừa mắt Nguyễn Khánh Linh từ lâu! Ông ta đã nghĩ ra cách vừa có thể đảm bảo ả đàn bà đó bị dạy dỗ vừa chắc chắn cảnh sát không điều tra ra được là ông ta làm.”

“Cách gì?”

“ Mượn đao giết người.Lần trước Nguyễn Khánh Linh đã đuổi việc tên háo sắc kia. Mấy ngày trước hắn ta đến chỗ tổng giám đốc Hoa để cầu xin, mong rằng Nguyễn Khánh Linh có thể để hắn quay về công ty. Ngoài mặt tổng giám đốc Hoa đồng ý nhưng thực tế ông ta bảo tôi cho người dùng danh nghĩa Nguyễn Khánh Linh để thu lại nhà mà hắn ta đang ở nhằm để cho hắn ta làm người chết thay. Ha ha ha!”

Giọng nói của người phụ nữ ngừng một lát rồi lại hả giận tự đắc mà cười nói: “Tôi phải công nhận rằng chiêu này của tổng giám đốc Hoa thật sự là cao tay! Hơn nữa, cũng đáng đời cho tên háo sắc đó! Ai bảo lúc trước hắn luôn muốn đến quấy rầy người ta chứ! Thật không hiểu sao loại người như vậy có thể có bạn gái được, hắn phải nằm dưới mới đúng!”

Có lẽ do uống tương đối nhiều nên lúc Vân Nhã Phương nói chuyện chỉ lo hả hê vì thế nhất thời quên mất Phạm Nhật Minh chỉ đang ra vẻ giả vờ.

“Nghe giọng điệu của cô chắc hẳn các người cũng có liên quan đến chuyện của bạn gái hắn ta?” Phạm Nhật Minh hỏi thêm lần nữa.

Vân Nhã Phương cười càng thêm đắc ý: “Nếu không thì sao? Có cái gọi là làm cho đến cùng, nếu muốn đổ tội cho Nguyễn Khánh Linh thành công thì phải ra tay mạnh với cái lão háo sắc đó chứ. Tổng giám đốc Minh, anh thấy người ta làm việc như thế nào?”

Ghi âm đến đây thì kết thúc.

Bầu không khí bên trong xe trong nháy mắt trở nên vắng lặng đầy chết chóc. Ngay sau đó, là tiếng gầm tức giận của vị quản lý kia: “Con đàn bà chết tiệt! Dám chơi xấu ông đây!”

Quản lý chỉ cần nghĩ đến việc thừa lúc mình không hay biết gì lại bị người khác xem như con cờ thay bọn họ hại người thì trợn tròn mắt, cũng không để ý bản thân đang bị bắt cóc mà chỉ hận không thể xông đến giết chết hai kẻ kia ngay lúc này!

Ánh mắt của Phạm Nhật Minh hướng lên cao, lạnh lùng nhìn gã đàn ông đang sắp nổi trận lôi đình thông qua kính chiếu hậu.

Thời cơ đã đến rồi.

Ngón tay người đàn ông cong lên gõ từng nhịp chậm rãi, từng tiếng âm thanh ở phía buồng lái vang lên. Tiết tấu âm thanh chậm rãi nhưng lại quỷ dị khiến cho tên quản lý ở phía sau cảm thấy lạnh người. Bây giờ, dù cho hắn ta có tức giận đi nữa cũng không dám lên tiếng. Hiện tại, mạng nhỏ của hắn ta đang nằm trong tay người đàn ông ngồi trước mặt này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.