Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1635



Chương 1635

Mặc dù anh biết Nguyễn Khánh Linh cũng không phải thật sự nghi ngờ anh ngoại tình với những người phụ nữ khác, thế nhưng anh cũng không muốn khiến cô gái này cảm thấy khó chịu vì chuyện này.

Nguyễn Khánh Linh không ngờ sự thật lại là chuyện như thế.

Cô lại nghĩ đến tâm trạng kích động vừa rồi của mình thì cô thẹn đỏ mặt.

Dù sao, Phạm Nhật Minh làm nhiều chuyện như vậy là vì mình, nhưng vừa rồi cô còn chất vấn anh như thế.

Trong lòng Nguyễn Khánh Linh cũng ít nhiều có chút áy náy. Tuy nhiên, cô là một người khi đã biết sai thì sẽ thay đổi tính tình.

Người phụ nữ ở trong ngực Phạm Nhật Minh ngẩng mặt lên, cô đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi anh, vừa rồi em không nên la mắng anh như thế.”

Chỉ có điều, làm sao Phạm Nhật Minh có thể để cho cô vợ nhỏ tự trách mình như thế?

Cô sẽ ghen tuông vì anh khiến anh vui sướng còn không kịp đây này. Anh ước gì cô có thể ghen tuông như thế hằng ngày thì sẽ càng tốt hơn, anh lại càng không thể mở miệng giáo huấn cô.

Bàn tay Phạm Nhật Minh vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, anh cười khẽ và nói: “Do anh không giải thích rõ ràng với em trước cho nên mới khiến em hiểu lầm như thế.”

Nguyễn Khánh Linh trông thấy sự dịu dàng bên trong ánh mắt của người đàn ông, khuôn mặt của cô lại bắt đầu nóng lên, không khỏi lại khiến cô càng xấu hổ hơn.

Cô muốn di chuyển sự chú ý của Phạm Nhật Minh, đồng thời cô cũng muốn làm rõ nghi vấn của mình nên nói: “Nhưng việc anh giúp hắn ta trả hết nợ nần có phải điều này quá có lợi cho hắn ta hay không?”

Phạm Nhật Minh ấn nhẹ đầu cô, mỉm cười lắc đầu nói: “Không đâu.”

“Vì sao vậy?”

Nguyễn Khánh Linh càng cảm thấy kỳ lạ hơn.

Cô hoàn toàn không hiểu biết nhiều về những cơ sở lý luận của sự co dãn trong kinh doanh, tất nhiên cô cũng không thể suy nghĩ ra lý do vì sao Phạm Nhật Minh lại để cho người quản lý kia được lợi.

Vốn dĩ Phạm Nhật Minh không muốn giải thích những điều này với Nguyễn Khánh Linh. Chỉ có điều, khi anh trông thấy khuôn mặt tò mò của cục cưng, anh vẫn không nhịn được mà xoa đầu cô, kiên nhẫn giải thích cho cô.

“Anh muốn hắn ta an lòng mà làm việc thay anh, có phải anh nên cho hắn ta một ít lợi lộc hay không?”

“Nhưng một ít lợi lộc này của anh cũng không phải chỉ là một ít.”

Nguyễn Khánh Linh nói: “Dù sao thì chắc chắn số tiền nợ đánh bạc của tên quản lý không phải là một con số nhỏ. Nếu không thì hắn ta cũng không trả món nợ ấy bằng tất cả tiền tiết kiệm mà vẫn không lấp nỗi lỗ hổng của món nợ kia.”

Phạm Nhật Minh tiêu nhiều tiền như vậy chỉ vì anh muốn giúp cô đưa Tưởng Vinh Hoa rời khỏi ghế.

Nguyễn Khánh Linh ít nhiều cũng cảm thấy có phần đau lòng. Dù sao thì cô cũng có thể dựa vào chính mình mà dần dần giành lại những quyền lợi thuộc về mình từ tay Tưởng Vinh Hoa, chứ không phải để Phạm Nhật Minh phải tốn kém như thế khi giúp đỡ cô.

Phạm Nhật Minh nhận ra suy nghĩ sâu kín đó của người phụ nữ.

Anh gõ vào đầu của cô, cười nói: “Đồ ngốc, anh là chồng của em. Anh có thể làm những việc này cho em thì trái lại anh càng thấy vui hơn. Huống gì…” Đôi mắt của người đàn ông loé lên: “Từ xưa đến nay, cho dù những người đã có máu cờ bạc thì không dễ dàng từ bỏ được như vậy đâu.”

“Nghiện cờ bạc chính là một cái động không đáy. Anh giúp hắn ta trả sạch khoản nợ lần này, nhưng hắn ta vẫn sẽ đi đánh bạc. Mười lần đánh bạc sẽ có chín lần thua. Bây giờ em còn cảm thấy là anh đang để cho hắn ta được lợi hay sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.