Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1652



Chương 1652

Anh còn nghĩ rằng vì cô nghĩ đến anh nên mới đến chỗ này, trước đó anh đã mời cô đến nhưng cô ngại phiền phức nên không chịu đến.

Thì ra là thèm ăn và lại nhìn trúng cái nhà hàng ở dưới lầu công ty anh.

Phạm Nhật Minh không nhịn được mà cảm thấy đau lòng, nguyên nhân vợ anh giữa trưa tìm anh ăn cơm lại không phải là vì anh, mà là vì nhà hàng kia gợi lên chứng thèm ăn của cô.

Nhưng mà nghĩ thì nghĩ, tổng giám đốc Minh là một kẻ cuồng vợ nên tâm trạng cũng rất tốt và đi vào nhà hàng gọi món ăn cho người phụ nữ của mình.

Lúc này, ở cách đó không xa thì Vân Nhã Phương nhìn thấy Phạm Nhật Minh. Trong lòng cô ta rất kích động nên vội vàng đứng lên, nhưng cô ta vẫn không đi ra, cô tính toàn chờ Phạm Nhật Minh đi ra mới gặp anh.

Phạm Nhật Minh đến nhà hàng, anh tìm một chỗ tương đối yên tĩnh, sau khi anh gọi những món ăn ngon mà Nguyễn Khánh Linh chọn, anh vừa đợi cô vừa giải quyết công việc.

Có điều chỉ trông một lúc, anh ngửi thấy một mùi nước hoa quen thuộc.

Vốn dĩ nói quen thuộc, là vì trong khoảng thời gian này anh đã ngửi thấy rất nhiều.

Phạm Nhật Minh không cần ngẩng đầu đã đoán được người đến là ai.

Huống chi, chuyện xảy ra vào tối ngày hôm qua thì anh biết Vân Nhã Phương sẽ liên lạc đến anh.

Có điều cuộc gọi điện của Vân Nhã Phương kia cũng không phải là điện đến điện thoại riêng của anh, lúc trước anh đã mua một thẻ sim khác để liên lạc với cô ta, sau khi sử dụng xong thì đã ném đi.

Phạm Nhật Minh cũng biết cô ta sẽ tìm mình, nhưng mà tìm anh vào lúc này thì chẳng phải là phá hủy buổi hẹn hò của anh với Nguyễn Khánh Linh sao?

Vẻ mặt của người đàn ông liền trầm xuống.

Quả nhiên, Vân Nhã Phương vội vàng đến bên cạnh anh, nhưng mà lần này cô ta không dám ngồi bên cạnh Phạm Nhật Minh mà cô ta chỉ đứng đấy, hơi cúi người nhìn người đàn ông đang ngồi ngay thẳng.

“Tổng giám đốc Minh…”

Vân Nhã Phương gọi một tiếng đầy đáng thương, cô ta cứ nghĩ rằng sẽ như trước kia, sẽ lại gợi lên sự thương yêu của Phạm Nhật Minh.

Nhưng mà người đàn ông đã dùng hết sự kiên nhẫn và sự tốt tính đối với cô ta trước đó rồi.

Bây giờ mọi chuyện đã xong thì đương nhiên anh sẽ không muốn làm qua lại với người phụ nữ khiến người khác thấy buồn nôn này.

Phạm Nhật Minh không trả lời lại và tiếp tục làm chuyện của mình, hoàn toàn không thèm nhìn thẳng cô ta.

Vân Nhã Phương không hề nghĩ đến người đàn ông này lại có thái độ lạnh lùng như vậy, trong lòng cô ta đã hoảng sợ đến mức không còn giữ được bình tĩnh, thế nhưng mà lúc này ngoại trừ nịnh bợ Phạm Nhật Minh thì dường như cô ta không còn đường lui nào khác nữa.

Cô ta cắn răng, chỉ có thể nói tiếp: “Tổng giám đốc Minh, chuyện anh bảo tôi làm thì tôi cũng đã làm. Vậy anh có thể…”

Phạm Nhật Minh bỗng nhiên ngẩng đầu, anh nhìn qua cô ta bằng đôi mắt đầy xa cách và lạnh lùng, trong nháy mắt cũng đủ để cho trái tim một người lạnh cóng.

Anh đã huỷ diệt toàn bộ sự tin tưởng của Vân Nhã Phương chỉ trong một khoảnh khắc.

Nhưng mà người phụ nữ đó vẫn chưa từ bỏ ý định, cô ta tháo đôi kính râm xuống, trong mắt cô ta đều là sự cầu xin và lấy lòng. Cô ta kéo lấy tay của Phạm Nhật Minh rồi nói: “Tổng giám đốc Minh, chắc chắn là anh đang nói đùa với tôi đúng không? Anh sẽ giúp tôi mà đúng không?”

Phạm Nhật Minh bị Vân Nhã Phương chạm vào cánh tay, anh ghét bỏ rút cánh tay về rồi lập tức đứng dậy, ánh mắt của anh vô cùng lạnh lùng : “Tôi sẽ không giúp cô, nhưng mà tôi sẽ tặng cô bốn chữ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.