Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 168



Chương 168

Thực ra lúc này Hà Thanh đã tỉnh táo hơn một chút, khi nhìn thấy Phạm Nhật Minh, đầu óc cô ta như bị gió lạnh thổi vào, men say cũng tan đi nhiều.

Bởi vậy, vừa rồi cô ta cố ý muốn dựa vào Phạm Nhật Minh, cô ta luôn muốn khơi dậy sự đồng cảm và yêu thương của anh, nhưng ai biết được, anh lại nhẫn tâm đẩy cô ta ra xa như thế này.

Hà Thanh cụp mắt xuống, vùi mặt vào vòng tay của Trung Huy, để che đi sự tự ti và thất vọng trong mắt mình.

Nhưng đồng thời cô ta lại cảm thấy không đành, lần trước ở phòng làm việc, rõ ràng cô ta nhìn thấy Phạm Nhật Minh chủ động hôn Nguyễn Khánh Linh, nhưng lần này, cô ta say khướt muốn ngã vào vòng tay anh, nhưng lại bị anh đẩy ra một cách phũ phàng.

Rốt cuộc Nguyễn Khánh Linh có gì tốt chứ? Rõ ràng cô ta mới là người đầu tiên quen anh! Nhưng bây giờ, anh ta đối xử với cô ta thế này có khác gì người xa lạ?

Hà Thanh tin rằng nguyên nhân khiến Phạm Nhật Minh thờ ơ với cô ta như bây giờ chính là Nguyễn Khánh Linh!

Nỗi bất bình xen lẫn sự tức giận trào lên, không làm sao ma vơi đi được.

Còn, Trung Huy từ nhỏ đến lớn là người miễn dịch với phụ nữ, tuy rằng cao lớn đẹp trai nhưng vẫn luôn lạnh nhạt, cho dù là với con gái hay con trai, thế nên không mấy ai dám đến gần anh ấy.

Chứ chưa nói đến là ngã vào lòng anh ấy như thế.

Nhưng bây giờ, Trung Huy thậm chí còn không dám nhìn người trong vòng tay mình, chỉ cảm thấy cơ thể căng cứng, không thoải mái, lúc này những cảm giác kì lạ trước đây chưa từng có đều dâng lên trong lòng anh ấy.

Tuy nhiên, Trung Huy nhanh chóng ôm lấy Hà Thanh rồi đi theo Phạm Nhật Minh.

Ba người lên xe, Trung Huy và Hà Thanh ngồi ở hàng ghế trước, còn Phạm Nhật Minh ngồi ở hàng ghế sau.

Trung Huy im lặng, không lên tiếng.

Đang đi trên đường, giọng nói của Phạm Nhật Minh đột nhiên vang lên từ phía sau, anh hỏi Hà Thanh: “Sao cô lại đi cùng người như thế? Ở trên thương trường, ông ta nổi tiếng là một tên háo sắc.”

Nghe vậy, Hà Thanh run run, cô ta quay đầu lại để chắc chắn Phan Nhật Minh có thể nhìn thấy khuôn mặt nhòe lệ của mình, cô ta nhìn anh với vẻ mặt đáng thương: “Nhật Minh, anh đang quan tâm đến em sao? ”

Phạm Nhật Minh không nói, nhưng mắt anh dán chặt vào mặt cô ta.

Nhìn thấy anh nhìn mình chăm chú như vậy, trong lòng Hà Thanh rất xúc động, đã bao lâu, Phạm Nhật Minh chưa nhìn cô ta như thế này rồi?

Nếu hỏi cô ta có hạnh phúc không? Câu trả lời là có, mặc dù vừa rồi khi ở trong khách sạn, suýt chút nữa bị người đàn ông ghê tởm đó cưỡng bức, nhưng cuối cùng Phạm Nhật Minh đã xuất hiện và cứu cô ta, tuy rằng vừa rồi anh đẩy cô ta ra, nhưng hiện tại, anh vẫn quan tâm đến cô ta, phải không?

Phạm Nhật Minh nhìn đôi mắt cô ta, càng thêm lo lắng, theo bản năng, anh mím môi, bỏ qua câu hỏi của cô ta, nói: “Mặc dù chú Hà đã qua đời nhưng cô cũng không được buông thả như thế, biết không?”

Đối với việc làm của Hà Thanh, lời giải thích duy nhất trong lòng Phạm Nhật Minh là cú sốc mà cái chết của cha Hà Thanh để lại cho cô, vào ngày tang lễ, Hà Thanh thực sự rất đau lòng và chịu một cú sốc lớn.

“Được.”

Hà Thanh đột nhiên bật cười, cô nhìn thẳng vào Phạm Nhật Minh, ánh mắt hoang dại, nói: “Nhật Minh, em biết rằng anh vẫn quan tâm đến em.”

Nghe vậy, Phạm Nhật Minh hơi cau mày , anh nói: “Tối nay tôi cứu cô vì thể diện của chú Hà và ông nội. Còn, nếu cô còn qua lại với những người đó nữa, nếu tôi có nhìn thấy lần nữa, tôi cũng vờ như không nhìn thấy gì.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.