Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1740



Chương 1740

Nguyễn Khánh Linh nghe vậy, đến chân mày cũng hiện nét vui vẻ, cô mỉm cười, ngọt ngào nói: “Cảm ơn ông xã.”

Nhưng mà cô lại nhanh chóng nghĩ ra một vấn đề khác, quay đầu nhìn về phía Phạm Nhật Minh hỏi: “Nhưng mà em đang mang thai, bên đó liệu có ồn quá không?”

Phạm Nhật Minh siết chặt tay cô, cười nói: “Không đâu, vé của chúng ta là khu vực dành cho hội viên, sẽ không ồn ào lắm đâu.”

“Được, đúng lúc cho em bé dưỡng thai.”

Nguyễn Khánh Linh cười với Phạm Nhật Minh, đôi mắt mơ màng tràn đầy xuân sắc khiến lòng người gợn sóng.

Phạm Nhật Minh trực tiếp véo cằm cô, hôn nhẹ lên môi cô một cái.

Nguyễn Khánh Linh đỏ mặt, khi nghĩ rằng Hà Thanh còn ở phía sau thì giật nảy mình, cô đẩy tay người đàn ông ra và nói nhỏ: “Vẫn còn có người kìa.”

Tuy nhiên, Phạm Nhật Minh nào có quan tâm đến ánh mắt của người ngoài?

Anh chỉ thấy dáng vẻ thẹn thùng của cô gái nhỏ làm người ta thương yêu, anh cũng không hôn cô nữa, chỉ nắm tay cô chặt hơn và dẫn cô đi.

Lúc này Hà Thanh đang đi theo nhìn hai người tay trong tay rời đi với bóng lưng yêu đương hạnh phúc, cảm giác ghen tị không nói nên lời lại trào dâng trong lòng.

Cô ta đã từng nghĩ rằng mình có thể buông tay, nhưng bây giờ so sánh sự khổ sở của bản thân với sự may mắn của Nguyễn Khánh Linh.

Hà Thanh không thể hờ hững xem nhẹ.

Đôi mắt cô ta dần tối sầm lại, bàn tay đang cầm điện thoại cũng dần nắm chặt.

Chỉ có một mình Hà Thanh trở lại phòng khách, những người khác đều đã đi rồi.

Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh sẽ đi xem buổi hòa nhạc, mà Phạm Hoàng Anh… Cô ta thậm chí không cần nghĩ, người đàn ông đó chắc chắn lại đến hộp đêm.

Hà Thanh cứ nghĩ đến cảnh Phạm Hoàng Anh không chịu bóc tôm cho cô ta ở bàn ăn vừa rồi, rồi cả lúc nãy cô ta lặng lẽ xin lỗi Nguyễn Khánh Linh, xin cô tiền. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Sự bực bội và phiền muộn không thể giải thích được dâng lên trong lòng cô ta.

Hà Thanh ngồi ở phòng khách một lát, trong phòng khách vẫn không có người khiến người ta càng ngày càng tức giận.

Cuối cùng cô ta không nhịn được nữa, cầm túi xách trên bàn lên, sau khi giải thích với quản gia, cô ta cũng phóng xe đi.

Lần này Hà Thanh không đi tìm ai khác mà là tìm người đã gọi điện để tống tiền cô ta, Tần Hướng Đông.

Cô ta trực tiếp tìm tới nơi ở của người đàn ông.

Bởi vì trước khi đến, Hà Thanh đã nói chuyện với người đàn ông, cho nên khi Hà Thanh bước vào phòng, cô ta bị ôm lấy eo, đột nhiên truyền đến giọng nam quen thuộc, kèm theo nụ hôn gấp gáp của người đàn ông.

“Cục cưng, mấy ngày nay nhớ cô muốn chết!”

Hà Thanh cũng không phản kháng, cô ta trực tiếp ném chiếc túi trong tay, hai chân ôm chặt lấy eo người đàn ông, cởi thắt lưng của anh ta.

Tần Hướng Đông cảm nhận được bàn tay trên eo mình, càng cười thô lỗ, nói: “Cô vẫn lẳng lơ như vậy.”

Vừa nói, anh ta vừa ôm Hà Thanh lên, trực tiếp làm việc đó trên ghế sô pha.

Động tác ban đầu của người đàn ông rất nặng nề, dường như dục vọng đã bị kiềm chế từ lâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.