Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1749



Chương 1749

Nguyễn Khánh Linh và Lăng Huyền đã ăn trưa xong, hai người họ lại đi mua sắm ở trung tâm thương mại.

Bọn họ đã lâu không gặp nhau, nói là đi mua sắm nhưng thực chất cũng chính là vừa đi dạo vừa tám chuyện, nếu như Nguyễn Khánh Linh mệt, thì Lăng Huyền sẽ giúp cô tìm đại một cửa hàng đồ ngọt để nghỉ ngơi một lát, rồi hai người lại nói chuyện tiếp.

Thoáng chốc, nguyên một buổi chiều đã trôi qua.

Hai người đi ra từ cửa hàng đồ ngọt, Lăng Huyền nói: “Linh à, cậu khoan hãy đi, Trần Hữu Nghị sẽ tới đây ngay lập tức, tớ bảo anh ấy đưa cậu đi về trước.”

Nguyễn Khánh Linh nghe vậy liền cười gật đầu.

Dù sao đều là bạn tốt của nhau, cô cũng không cần phải khách sáo nữa.

Quả nhiên, ngay khi Lăng Huyền vừa dứt lời, một lát sau Trần Hữu Nghị đã xuất hiện rồi.

Người đàn ông ăn mặc khá đơn giản, dáng người cao lớn mảnh khảnh. Đôi mắt hoa đào khi nhìn thấy Lăng Huyền liền bắt đầu bừng sáng, như thể là một chú sói nhìn thấy một cô thỏ trắng, tuy nhiên, Lăng Huyền cũng không phải là cô thỏ trắng đó.

Điều kiện bản thân của Trần Hữu Nghị vượt trội, cho dù đi giữa đám đông, cũng có thể được trông thấy ngay lập tức, thậm chí còn thu hút rất nhiều ánh nhìn từ người khác giới.

Lăng Huyền chỉ liếc nhìn anh ta một cái, rồi sau đó ánh mắt đảo một vòng xung quanh, quả nhiên, có không ít phụ nữ đang thẹn thùng nhìn anh ta chằm chằm.

Trước đây mỗi lần hai người bọn họ đi mua sắm, cô ấy đều có thể phát hiện ra rằng Trần Hữu Nghị mang đến theo một mối đào hoa, lần này cũng không phải ngoại lệ.

Mặc dù biết không nên trách móc Trần Hữu Nghị, nhưng nhân lúc khi người đàn ông bước tới, Lăng Huyền vẫn nhịn không được mà đã cúi đầu than phiền bên tai Nguyễn Khánh Linh hai câu.

“Này Linh, cậu có thấy ánh mắt của những người phụ nữ đó nhìn vào Trần Hữu Nghị không? Người đàn ông này đi đến đâu cũng phô trương như vậy, chẳng trách có thể thu hút nhiều yêu mến của phụ nữ đến thế.”

Nguyễn Khánh Linh quay đầu lại, nhìn vẻ mặt đầy giận dữ của Lăng Huyền, trong lòng thấy buồn cười, nhưng vẫn an ủi cô ấy nói: “Vậy có nghĩa là mắt nhìn người của cậu rất tốt, cho dù có rất nhiều phụ nữ thích anh ta, nhưng anh ta không phải vẫn chỉ cần cậu thôi sao? Cậu tức giận cái gì chứ?”

Ngay khi Lăng Huyền nghe thấy, quả nhiên sự tức giận trên khuôn mặt liền biến mất.

Điều mà Linh Linh nói cũng đúng, cho dù người đàn ông này có phô trương như thế nào đi chăng nữa, bọn họ không phải cũng sắp kết hôn rồi sao?

Chà, cô ấy cũng nên hào phóng đôi chút.

Lăng Huyền nghĩ như vậy.

Một lúc sau, Trần Hữu Nghị cũng đi đến trước mặt hai người họ, anh ta chào hỏi với Nguyễn Khánh Linh, lại khoe khoang nói: “Chị dâu nhỏ, đã lâu rồi không gặp, sao bụng của cô vẫn nhìn không ra là đang mang thai vậy? Trông vẫn như một học sinh ấy.”

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh cười càng tươi hơn, cô nhìn Trần Hữu Nghị nói: “Đã lâu như vậy không gặp, cái miệng của anh Nghị vẫn ngọt ngào như xưa, gả Huyền cho anh thì tôi cũng thấy yên tâm.”

Nghe vậy, Lăng Huyền ở bên cạnh đột nhiên nói gì đó, cô ấy cười như không cười lướt mắt nhìn Trần Hữu Nghị, nói với Nguyễn Khánh Linh: “Anh ấy á, đối với mấy cậu cái miệng giống như là bôi mật ong vào, còn đối với tớ thì lại chả nói ra được lời hay ho gì.”

“Ơ, bà xã, em nói lời này là không thành thật rồi. Lần nào em mặc quần áo mới, anh lại không khen em nâng lên tận trời mây đấy sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.