Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1773



Chương 1773

Thật ra Lãnh Hàn Vũ có nghe thấy, nhưng lúc này trong lòng anh vẫn còn phiền muộn. Vừa nghĩ đến lát nữa mà đỡ Lãnh Nhược Giai thì hai người họ khó tránh khỏi tiếp xúc da thịt với nhau, như vậy anh ta lại dâng lên cảm giác không nói lên lời.

Tóm lại bây giờ chỉ cần vừa đụng đến Lãnh Nhược Giai là anh ta không còn cảm thấy bình thường như trước kia nữa.

Lãnh Hàn Vũ luôn có cảm giác muốn chiếm hữu em gái mình, cho nên anh ta quyết định từ bây giờ sẽ cố gắng hết sức giảm bớt tiếp xúc da thịt với Lãnh Nhược Giai.

Đi trên con đường đá cuội ấy ngoại trừ chỉ hơi đau một chút nhưng cũng rất tốt cho cơ thể, cho nên anh ta giả vờ như không nghe thấy mà tiếp tục đi về phía trước.

Đợi đến khi Lãnh Nhược Giai đi khập khiễng đến phòng khách, thấy Lãnh Hàn Vũ ngồi ung dung nhàn hạ trên ghế sofa. Trong lòng cô ta lại dâng lên cơn giận, còn thầm mắng chửi anh ta thấy sắc vong nghĩa.

Trước kia người phụ nữ ấy chỉ giả vờ kêu lên đau đớn là anh đã ôm con gái nhà người ta vào trong lòng, nhưng khi Lãnh Nhược Giai đau khổ đi trên con đường đá cuội ấy thì anh ta cũng không thèm dừng lại mà đỡ cô ta.

Lãnh Nhược Giai cũng không muốn để ý với Lãnh Hàn Vũ nữa.

Lúc này người giúp việc trong nhà nhìn thấy dáng vẻ của cô ta như vậy thì lo lắng đi lên phía trước, vội vàng đỡ cô ta và hỏi: “Cô chủ, chân của cô sao vậy?”

Lãnh Nhược Giai nhếch khóe môi lên rồi nở nụ cười mỉa mai, cố ý nói về phía Lãnh Hàn Vũ: “Nhờ ơn sự ưu ái của ai đó.”

“Nào, tôi đỡ cô ngồi một chút nhé!”

Người giúp việc lại nói rồi đỡ Lãnh Nhược Giai ngồi ở bên khác, sau đó lại giơ chân người phụ nữ này lên. Chỉ thấy lòng bàn chân vốn trắng nõn giờ đây đã toàn bùn đất, không chỉ như vậy còn có vài chỗ sưng lên.

Có thể thấy cô ta đau đớn như thế nào.

Người giúp việc không đành lòng bèn gác chân của Lãnh Nhược Giai lên trên bàn trà, sau đó lại đứng lên nói: “Cô chủ, cô đợi một chút, tôi đi lấy thuốc mỡ cho cô.”

Lãnh Nhược Giai không nói gì, sau khi người giúp việc đi thì cứ nhìn chằm chằm vào Lãnh Hàn Vũ.

Cô ta tưởng khi người giúp việc nói những lời này, Lãnh Hàn Vũ sẽ có biểu hiện gì đó chứ? Cho dù anh ta không thấy áy náy nhưng ít nhiều cũng phải bày tỏ sự quan tâm cũng mình cũng được, nhưng không hề có.

Ngoại trừ lúc đầu ánh mắt của anh ta khẽ lướt qua chân của mình một chút, nhưng sau đó cũng không biểu hiện gì nữa.

Lãnh Nhược Giai đợi rất lâu, cho đến khi người giúp việc quay lại mà người đàn ông trước mặt này vẫn ngồi yên ở đó, vững như núi Thái Sơn, không hề nói lời nào.

Cô ta trở nên tức giận không thể giải thích được, hoặc là nói bị dồn nén đến nổi lửa giận. Vào lúc này ngọn lửa giận đó càng ngày càng cháy hừng hực.

Lãnh Nhược Giai đứng lên nói với người giúp việc: “Không cần đâu, tôi không sao.”

Nói rồi cô ra lại nhìn Lãnh Hàn Vũ với ánh mắt tức giận, sau đó cố gắng hết sức kìm nén cảm xúc của mình mà đi đến trước mặt anh ta và nói: “Cuối tuần này em muốn đến nhà ông nội, anh đưa em đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.