Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1774



Chương 1774

Lãnh Hàn Vũ cúi đầu nhìn chân của cô với đôi mắt sâu thẳm u ám.

Nhưng khi anh ngẩng mặt lên lại không nói gì cả mà chỉ gật đầu nói: “Ừm, đúng lúc anh cũng có chuyện muốn nói với ông nội.”

Lãnh Nhược Giai không thèm để ý đến anh ta nữa mà chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó cô ta khập khiễng đi lên trên tầng, quay trở về phòng của mình.

Lúc này người giúp việc vẫn còn cầm thuốc trên tay, người đó nhìn Lãnh Hàn Vũ với vẻ mặt khó xử và nghi ngờ, ngập ngừng nói: “Cậu chủ, thuốc này…”

“Cho tôi đi.”

Lãnh Hàn Vũ hạ giọng nói, sau đó nhận lấy thuốc từ tay người giúp việc. Anh ta cầm nó trên tay, rồi lại ngước mắt nhìn cánh cửa phòng đóng chặt lại của Lãnh Nhược Giai ở trên tầng với ánh mắt u ám sâu thăm thẳm.

Khó khăn lắm Lãnh Nhược Giai mới quay về phòng của mình, cô ta tắm rửa gội đầu, sau khi sấy khô tóc thì nằm lên giường. Ban đầu cô ta còn tưởng rằng mình sẽ khó ngủ vì chuyện của Lãnh Hàn Vũ.

Nhưng kết quả cô ta vừa mới đặt đầu xuống gối là cơn buồn ngủ ập đến, chìm luôn vào giấc ngủ.

Nửa đêm cánh cửa trong phòng Lãnh Nhược Giai khẽ mở ra, Lãnh Hàn Vũ nhìn người đang cuộn tròn trên giường với vẻ mặt thâm sâu. Sau đó anh ta đi vào trong với chai thuốc cầm trong tay.

Lãnh Hàn Vũ lại đợi một lúc nữa, sau khi chắc chắn Lãnh Nhược Giai đã ngủ thì mới đi vòng qua cuối giường của cô ta. Anh ta vén chăn lên, để lộ ra chân của người phụ nữ đó.

Bởi vì bình thường hay chăm sóc nên toàn thân cô ta đều trắng nõn như nước, ngay cả đôi chân cũng trắng như ngọc.

Mười ngón chân mượt mà thanh tú, cô ta rất thích cái đẹp nên móng chân cũng bôi lớp sơn đỏ, ngược lại còn tôn lên làn da trắng nõn hơn.

Nhưng lòng bàn chân của cô ta lại có máu ứ đọng, thậm chí còn có máy vệt máu, vừa nhìn cũng biết bị thương khi đi trên con đường đá vừa nãy. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Thấy vậy Lãnh Hàn Vũ không khỏi hối hận và đau lòng.

Nếu như biết vậy từ trước thì anh ta đã đỡ cô ta rồi, như vậy cô ta cũng không đến nỗi khiến chân của cô ta thành ra như vậy.

Lãnh Hàn Vũ biết rất rõ từ trước đến nay Lãnh Nhược Giai chưa từng chịu bất kỳ khổ cực gì, chẳng trách vừa nãy cô ta dùng sức hét toáng lên khi đi trên đường như vậy. Xem ra cô ta thật sự vô cùng đau đớn.

Vẻ lạnh lùng trên gương mặt Lãnh Hàn Vũ hơi rạn nứt, anh ta không đành lòng.

Vì vậy anh ta mím chặt môi, một tay nâng chân của người phụ nữ đó lên, một tay thì bôi thuốc cho cô ta. Anh dùng sức lực nhẹ nhất của đôi tay, không muốn khiến cho em gái mình chịu đau đớn một lần nữa.

Thuốc mỡ mềm mềm, ngón tay của người đàn ông này lạnh giá chạm lên lòng bàn chân của Lãnh Nhược Giai. Mặc dù đang ở trong giấc mơ nhưng cô cũng cảm thấy nhột nhột, không kìm được mà bật cười khúc khích và bàn chân nhỏ khẽ đạp lên trên cánh tay của người đàn ông.

Lãnh Nhược Giai đạp không hề đau chút nào, ngược lại còn giống như đạp yêu đánh yêu thân thiết giữa người yêu.

Lãnh Hàn Vũ nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô ta trong tay, nhìn cô ta để lộ ra đôi chân nhỏ bé trắng nõn mà đôi mắt dần dần ấm áp.

Bỗng chốc người phụ nữ đó nói: “Anh trai, anh đừng làm loạn nữa. Nhột quá…”

Lãnh Hàn Vũ bị câu nói “anh trai” của cô ta mà đột nhiên bừng tỉnh, khi anh ta ý thức được suy nghĩ vừa nãy của mình lại vô cùng muốn tát cho mình một cái thật mạnh.

Gương mặt của anh ta lại tối sầm lại, cố gắng giữ tinh thần mình bình tĩnh lại. Anh ta nhanh chóng bôi thuốc cho Lãnh Nhược Giai xong, sau đó cũng không ở lại nữa mà sải bước rời khỏi phòng của Lãnh Nhược Giai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.