Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1820



Chương 1820

Vẫn là người phụ nữ kia nhạy bén, cô ta có vẻ nghe thấy âm thanh tách tách.

Tiếng rên rỉ của cô ta thấp dần, túm lấy cánh tay của người đàn ông hỏi: “Hoàng Anh, hình như em nghe thấy tiếng gì đó.”

Phạm Hoàng Anh còn đang hưng phấn, anh ta không những không cảnh giác, ngược lại còn cười dâm đãng, giơ tay nắn bóp bộ ngực người phụ nữ rồi nói: “Vậy thì em rên lớn một chút, che lấp âm thanh đó đi.”

Bởi vì động tác của Phạm Hoàng Anh, người phụ nữ không nhịn được, những tiếng rên rỉ lại một lần nữa vang lên.

“Nghiệp chướng! Anh đang làm gì thế hả!”

Đột nhiên, một giọng nói giận dữ vang lên bên tai hai người.

Phạm Hoàng Anh vừa nghe thấy cả người đã run lên, còn chưa kịp đợi anh ta phản ứng lại thì đột nhiên có một luồng sáng chiếu thẳng vào hai người bọn họ, cơ thể trần trụi của anh ta và người phụ nữ hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn.

“Thằng súc sinh này! Còn không mau xuống dưới cho tôi!”

Ông cụ Phạm tức giận vung gậy về phía hai người.

Phạm Hoàng Anh và người phụ nữ kia đau đớn kêu lên, dáng vẻ chật vật khó coi, vội vàng nhặt quần áo lên mặc vào.

Chờ tới khi bọn họ phản ứng lại, tập trung nhìn vào, suýt chút nữa bị dọa chết mất.

Trong rừng núi vốn dĩ không một bóng người, bây giờ đột nhiên ở đâu ra nhiều người như vậy chứ.

Ông cụ Phạm, Hà Thanh, vợ chồng Phạm Thành, ngay cả vợ chồng Phạm Nhật Minh cũng ở đây.

Toàn bộ người trong gia đình họ Phạm đều tới đông đủ, ánh mắt bọn họ đều đổ dồn về phía đôi uyên ương đang lén lút vụng trộm kia.

Phạm Hoàng Anh căn bản không có thời gian để xấu hổ, cậu ta thấy ánh mắt ông cụ Phạm như muốn phun ra lửa, cảm thấy lần này mình chết chắc rồi, vậy là không chút suy nghĩ lập tức quỳ xuống trước mặt ông cụ Phạm, cất giọng xin tha.

“Ông ơi! Cháu biết sai rồi, ông đừng tức giận!”

Thế nhưng khi Phạm Hoàng Anh nói những lời này, tiếng khóc của Hà Thanh cũng vang lên, cô ta túm chặt lấy cổ tay áo của ông cụ Phạm, khuôn mặt toàn là nước mắt chảy ròng ròng.

Cô ta khóc một lúc mới giơ tay ôm lấy bụng mình, nhíu mày kêu: “Bụng của con…”

Ông cụ Phạm vừa nghe vậy, vốn đang định giáo huấn Phạm Hoàng Anh một trận, ông ta vội vàng quay sang xem tình hình của Hà Thanh, luống cuống hỏi: “Hà Thanh, bụng cháu sao rồi? Có phải đau bụng không?”

Thật ra Hà Thanh chỉ giả vờ thôi, cô ta chính là muốn khiến ông cụ Phạm càng thêm tức giận.

Có điều, cô ta cũng thông minh, không giả vờ quá mức, chỉ ở mức hợp lý, nếu không bị vạch trần sẽ khiến ông cụ Phạm chán ghét.

Vì thế, Hà Thanh hít sâu vài hơi, sau đó, cô ta mới giãn lông mày ra, nói với ông cụ Phạm: “Không đáng ngại ạ, ông ơi, chỉ là… trong lòng cháu khó chịu…”

Nói rồi cô ta lại khóc lóc nức nở, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Quả nhiên, thấy Hà Thanh khóc lóc thương tâm như vậy, ông cụ Phạm đương nhiên sẽ trút toàn bộ tức giận lên người Phạm Hoàng Anh, ánh mắt ông ta lại một lần nữa chuyến tới người tên nghiệp chướng kia, vung tay lên, cây gậy gỗ tàn nhẫn rơi xuống, đập vào lưng người đàn ông.

Phạm Hoàng Anh được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng bị đánh như vậy, cậu ta lập tức đau đớn hét toáng lên.

“Ông ơi, cháu biết sai rồi! Cháu đảm bảo lần sau sẽ không dám tái phạm nữa! A…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.