Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1839



Chương 1839

Khi cô cầm lấy chiếc váy rồi định thay nó thì chợt nhận ra người đàn ông bên cạnh không có ý tránh đi.

Nguyễn Khánh Linh đứng yên một lúc sau đó cô trừng mắt nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Sao anh vẫn còn đứng đó? Anh mau ra chỗ khác đi, em muốn thay quần áo.”

Phạm Nhật Minh cười có chút mập mờ nói: “Em xấu hổ cái gì? Có phải anh chưa từng thấy nó đâu?”

“Chuyện đó không giống nhau, anh đi ra ngoài trước đi! Em thay xong sẽ ra luôn.” Hai má Nguyễn Khánh Linh hơi đỏ lên, cô vươn tay đẩy người đàn ông ra khỏi phòng.

Phạm Nhật Minh nhìn cánh cửa đóng chặt mà bật cười. Anh không trêu chọc cô nữa mà quay người đi xuống tầng để lấy xe.

Đúng lúc này, anh tình cờ gặp người giúp việc đang đi lên để thúc giục.

Vẻ mặt của người giúp việc có chút khó khăn, cô ta nói: “Cậu chủ, ông chủ nhờ tôi lên nhắc nhở cậu và mợ chủ một lần nữa…”

Phạm Nhật Minh nhẹ nhàng gật đầu: “Được, tôi biết rồi, chúng tôi sẽ xuống sớm thôi.”

Người giúp việc cuối cùng thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe những thấy gì anh nói.

Nguyễn Khánh Linh thay quần áo xong thì đi xuống tầng, Phạm Nhật Minh bất giác nhìn cô và nở nụ cười dịu dàng, anh tiến lên dắt cô ra xe ô tô và đưa cô tới biệt thự của ông nội.

Thật trùng hợp, khi cả hai đến nơi thì Hà Tử Ngưng và Hiên Viên Minh cũng vừa đến, bốn người họ đã gặp nhau ở bãi đậu xe.

Hiên Viên Minh nhìn Phạm Nhật Minh đang đặt tay trên eo Nguyễn Khánh Linh thì không khỏi nói đùa: “Nhật Minh, xem ra buổi tối cậu và Khánh Linh sinh hoạt rất nhiều nhỉ, cho nên mới đến muộn như vậy?”

Nguyễn Khánh Linh nghe thấy lời anh ta nói thì trong lòng có chút xấu hổ, cô âm thầm véo vào vòng eo cứng ngắc của anh, ra hiệu cho anh buông tay ra.

Nhưng Phạm Nhật Minh hoàn toàn làm ngơ, anh liếc nhìn Hà Tử Ngưng, sau đó ánh mắt lại rơi vào Hiên Viên Minh, giọng đều đều đáp: “Cổ áo của cậu còn chưa sửa lại kìa.”

Sau khi nói xong, anh ôm lấy Nguyễn Khánh Linh thản nhiên rời đi.

Hiên Viên Minh sửng sốt một lúc, anh ta vô thức nhìn xuống cổ áo của mình, bình thường anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng cũng không cài cúc trên cổ áo, Phạm Nhật Minh rốc cuộc đang nói đến điều gì vậy? Kết quả là anh ta nhìn thấy trên cổ mình có một vết xước màu đỏ sẫm.

Hà Tử Ngưng cũng nhìn thấy nó, cả hai người họ chợt nhận ra Phạm Nhật Minh đang nói đến điều gì. Hiên Viên Minh mỉm cười, không có một chút xấu hổ nào.

Nhìn thấy điều này, Hà Tử Ngưng đột nhiên nổi giận, cô ấy bị Hiên Viên Minh giày vò đến nỗi đau hết thắt lưng, phải cố gắng lắm mới có thể đứng dậy được, trong lòng cô ấy lúc này vẫn còn có chút uất ức.

Cô nghĩ đến việc tối qua mình có quan hệ với Hiên Viên Minh, không những thế còn bị Phạm Nhật Minh nhìn ra được. Nhưng Hiên Viên Minh lại không có chút xấu hổ nào mà xem đó là chuyện bình thường.

“Anh vẫn còn cười được à?” Hà Tử Ngưng giận dữ trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.

Sau khi cô ấy nói xong điều này thì tức giận bỏ đi.

Tâm trạng Hiên Viên Minh lúc này rất tốt, anh ta hoàn toàn không bận tâm tới thái độ của cô mà chỉ mỉm cười đi theo. Bốn người họ lần lượt tới phòng khách.

Ông cụ Phạm đã kêu người giúp việc đi hâm nóng đồ ăn, sau khi ông nhìn thấy mấy người Phạm Nhật Minh đến thì cũng không phàn nàn gì nữa. Ông cụ Phạm nhìn Phạm Nhật Minh nhắc nhở: “Nhật Minh, Khánh Linh đang mang thai, con phải kiềm chế một chút, đừng lúc nào cũng làm phiền con bé.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.