Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1844



Chương 1844

Cô ôm chặt lấy cổ người đàn ông và yên tâm dựa vào trong ngực anh, sau đó khép mi mắt hơi nặng trĩu lại…

Máy bay trực thăng đã sớm đáp xuống hòn đảo nhỏ, Phạm Nhật Minh ôm Nguyễn Khánh Linh ngồi lên, anh lại để cô dựa vào trên người mình nghỉ ngơi.

Nguyễn Khánh Linh cảm thấy cô chỉ mới chợp mắt một lát, khi mở mắt ra lần nữa, cô đã ở trong xe của Phạm Nhật Minh rồi.

Cô cảm thấy kinh ngạc, mơ hồ hỏi: “Không phải vừa rồi chúng ta còn ở trên trực thăng sao?”

Phạm Nhật Minh vừa lái xe vào bãi đậu xe dưới đất, vừa đáp: “Ừm, máy bay trực thăng khó tìm chỗ hạ cánh. Sau khi rời đảo, anh đã bế em xuống.”

Dừng xe xong, anh đang định ôm lấy Nguyễn Khánh Linh ra khỏi xe, nhưng cô đã gạt tay anh ra.

Chính Nguyễn Khánh Linh tự mình tháo dây an toàn, lúc này cô đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Cô nói: “Em có thể tự mình đi, anh không cần ôm em.”

Ánh mắt Phạm Nhật Minh vẫn luôn dõi theo cô, sau khi đảm bảo rằng bước chân của cô ổn định, anh mới không đòi bế cô nữa.

Tuy nhiên, anh vẫn nắm chặt tay cô gái, hai người họ cùng nhau đi lên thang máy.

Phạm Nhật Minh đã yêu cầu trợ lý của mình đặt lịch hẹn với bác sĩ sản khoa, vì vậy hai người vừa đến liền vào thẳng phòng khám.

Chuyên gia tiếp nhận họ là một nữ bác sĩ lớn tuổi.

Sau khi hai người bước vào, cô ta liền đeo kính gọng đen vào, giọng nói bình tĩnh gọi Nguyễn Khánh Linh đi qua.

“Các triệu chứng như thế nào?”

Bác sĩ hỏi.

Nguyễn Khánh Linh đáp: “Chỉ là thỉnh thoảng sẽ đột nhiên đau bụng, nhưng một lúc sau sẽ đỡ, nhưng không còn sức lực, chóng mặt buồn nôn.”

Nghe vậy, vẻ mặt của nữ bác sĩ vẫn bình thản, cô ta đẩy kính, hỏi: “Cô mang thai bao lâu rồi?”

“Khoảng hơn ba tháng.”

“Bình thường sức khỏe của cô thế nào?”

“Cũng không tệ lắm, thỉnh thoảng tôi sẽ bị cảm, nhưng hầu như lúc nào cũng rất khỏe mạnh.”

Nghe vậy, bác sĩ cũng không hỏi thêm, cô ta lấy sổ bệnh án ra, cúi đầu viết: “Không có vấn đề gì, đây là phản ứng mang thai bình thường trong mấy tháng đầu, qua một thời gian ngắn là sẽ ổn thôi, tôi sẽ kê một số loại thuốc, cô mang về uống đúng giờ, đến khám thai đúng hạn thì sẽ không có vấn đề gì.”

“Vâng.”

Nguyễn Khánh Linh đáp lại.

Nhưng mà tâm lý của Phạm Nhật Minh lại không được thoải mái như vậy.

Anh trầm giọng hỏi: “Cô không đưa cô ấy đi kiểm tra sao? Đề phòng có nguyên nhân sâu xa nào còn chưa đi phát hiện được.”

Nghe vậy, bác sĩ nhướng mi liếc Phạm Nhật Minh, nhàn nhạt hỏi: “Anh là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?”

“…”

Bởi vì bệnh viện này là bệnh viện tốt gần đảo nhất, cho nên trợ lý cũng chỉ là hẹn trước với chuyên gia mà thôi, người ở đây không biết Phạm Nhật Minh, dĩ nhiên cũng không có cảm giác e ngại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.