Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1860



Chương 1860

Khiến cho trong lòng Diệp Trúc Sương không nắm chắc, trên mặt cô ta có vẻ lúng túng lướt qua, quả thật cô ta cũng biết mình làm như vậy thì khá là không vẻ vang, nhưng nếu đối phương đã đưa ra điều kiện thì cô ta phải ngăn chặn hết thảy những khả năng nhỏ nhất.

Nhưng thái độ lúc này của Nguyễn Khánh Linh lại khiến Diệp Trúc Sương bắt đầu lo lắng.

Ngay tại lúc cô ta cho rằng cô sẽ không đồng ý, đang chuẩn bị dùng phép khích tướng, Nguyễn Khánh Linh mở miệng nói: “Được, tôi tạm thời tránh đi, mười phút sau sẽ quay lại, đến lúc đó nếu như cô không thành công, vậy phải nhớ thực hiện lời hứa của mình đó nha.”

“Được.”

Diệp Trúc Sương cũng một lời đồng ý.

Dưới cái nhìn của cô ta thì đây chỉ là một chuyện nhỏ, đối với cô ta mà nói vốn không đáng kể.

Cũng chỉ có người phụ nữ kia ngốc mới chịu đồng ý điều kiện như vậy.

Nguyễn Khánh Linh gửi cho Phạm Nhật Minh một tin nhắn, sau khi xác định người đàn ông đã nhận được, cô bèn rời đi.

Diệp Trúc Sương cũng bắt đầu hành động.

Cô ta đi về phía Phạm Nhật Minh, trên mặt đã nở một nụ cười rất có sức cuốn hút, vừa đúng lúc này, những người trước đó muốn bàn chuyện làm ăn với anh cũng đã nói xong, mấy người đang câu được câu không nói chuyện khác.

Có điều chủ yếu đều là những người kia đang nói, mà nét mặt của Phạm Nhật Minh vẫn bình tĩnh thản nhiên, cũng không ngắt lời bọn họ.

Diệp Trúc Sương đi thẳng đến trước mặt người đàn ông, cười nói: “Anh Phạm, tôi có thể mời anh khiêu vũ được chứ?”

Cô ta vẫn nói lại câu nói vừa rồi.

Trong lòng cô ta không khỏi tin chắc rằng, chỉ cần lúc này Nguyễn Khánh Linh không ở đây, cô ta chắc chắn có thể không cần tốn nhiều công sức để khiêu vũ cùng người đàn ông này, bởi vì đây cũng là một phần của lễ nghi xã giao.

Thường thì khi phái nữ chủ động mời nhảy, theo lẽ thường thì phái nam sẽ phải đồng ý, nếu không sẽ bị coi là bất lịch sự.

Cho nên lúc này, sau khi nghe thấy lời của Diệp Trúc Sương, những người đàn ông vốn đang vây quanh Phạm Mặc Phàm kia cũng đều tản ra một chút, nhường vị trí cho hai người bọn họ.

Nhưng mà khi Phạm Nhật Minh trông thấy cô ta lại có chút không kiên nhẫn, anh còn nhớ cô ta.

Vừa lúc nãy không lâu, cũng là người phụ nữ này tới mời anh khiêu vũ, nhưng lúc ấy anh đã từ chối rõ ràng rồi, tại sao cô ta lại tới nữa rồi?

Nhưng xuất phát từ việc giữ phong độ ga lăng, Phạm Nhật Minh lại từ chối lần nữa: “Ngại quá, tôi có vợ rồi.”

Nói xong, anh đang chuẩn bị trở về chỗ ngồi lúc đầu nhưng con đường phía trước lại bị người phụ nữ kia ngăn cản.

Diệp Trúc Sương nhìn anh, ánh mắt hơi nhíu, còn mang theo vài phần ám chỉ, cô ta nói: “Anh Phạm, bây giờ vợ anh không có ở đây, anh nhảy một điệu với tôi cũng không tốn bao nhiêu thời gian.”

Phạm Nhật Minh bị cô ta hai lần ba lượt ngăn cản như vậy, vốn dĩ tính tình của anh đối với người ngoài đã không được tốt lắm, lúc này lại càng bực mình, mắt sắc trầm xuống, giọng điệu của anh hơi nặng thêm, nói rõ ràng: “Tôi không có hứng thú với cô.”

“Anh…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.