Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1863



Chương 1863

“Bản nhạc tôi muốn diễn tấu là, “Petite Suite” của Debussy.”

Nói đoạn, ánh mắt của Diệp Trúc Sương cũng bắt đầu đảo quanh giữa đám người.

Nguyễn Khánh Linh gần như đã đoán được ý đồ của người phụ nữ này.

Bản “Petite Suite” này không phải là bản nhạc độc tấu, nó nhất định phải do hai người hợp tác, bốn tay đàn liên tục mới có thể hoàn thành, hơn nữa bản nhạc này được ca ngợi là “Linh cảm bên trong lại một lần nữa chi phối thiên tài của Debussy”, bởi vậy có thể thấy được, bản nhạc này có vinh dự cao cỡ nào trong giới dương cầm.

Đương nhiên, độ khó khi biểu diễn của nó cũng có yêu cầu cực cao đối với người đàn.

Xem ra cái cô Diệp Trúc Sương này muốn để cô bẽ mặt đây mà…

Quả nhiên, một giây sau, ánh mắt của Diệp Trúc Sương bèn dừng lại ở trên người Nguyễn Khánh Linh.

Cô ta mỉm cười, nét mặt vô cùng tự nhiên mà nói: “Tôi nghe nói, mợ chủ Phạm có bố là bậc thầy dương cầm nổi tiếng thế giới Steve, thường nói hổ phụ không sinh khuyển tử, có lẽ là con gái của Steve, chắc hẳn mợ chủ Phạm cũng không kém được đâu nhỉ?”

Diệp Trúc Sương không chỉ biết Steve là bố của Nguyễn Khánh Linh, cô ta còn biết, người bố kia chẳng qua là nhận giữa chừng, nói cách khác, Nguyễn Khánh Linh vốn không thể nào biết đàn dương cầm.

Cho nên, lần này cô ta cố ý mời Nguyễn Khánh Linh hợp tác cùng đàn ở trước mặt mọi người, còn chọn một bản nhạc dương cầm có yêu cầu cao như thế, chính là vì muốn hoàn toàn giẫm đạp hết mặt mũi của Nguyễn Khánh Linh, đồng thời có thể làm nổi bật tài hoa của bản thân.

Như vậy, người đàn ông kia chắc sẽ nhìn cô ta nhiều thêm một cái chứ?

Nghe vậy, lông mày của Phạm Nhật Minh cũng theo đó mà cau lại, anh liếc mắt nhìn người phụ nữ ở bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Cô ta quen em?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Điều này có thể người ngoài không nhìn ra, nhưng Phạm Nhật Minh lại có thể cảm nhận được, người phụ nữ trên sân khấu kia rõ ràng là nhằm vào bà xã của anh.

Lại nghĩ tới vừa rồi Diệp Trúc Sương mời anh khiêu vũ hai lần, trong đầu anh hiện lên một ý nghĩ.

Một giây sau, Nguyễn Khánh Linh chợt không vui nhìn anh một cái, lười nhác nói: “Chẳng phải là hoa đào do anh rước về à?”

Loại chuyện này đã không phải lần đầu tiên xảy ra, lần trước Lãnh Nhược Giai cũng như vậy, cứ phải so bì với cô, lần đó cô ta kéo đàn Cello,còn  lần này lại là người phụ nữ tên Diệp Trúc Sương muốn hợp tác cùng cô đàn bốn tay.

Trái lại cũng không phải Nguyễn Khánh Linh sợ cô ta, mà cô cảm thấy nếu như đàn hoàn chỉnh một bản Petite Suite thì ngón tay cũng khá mỏi.

Phạm Nhật Minh nghe thấy lời của cô thì đã có được chứng thực, trong lòng anh thoáng qua một chút ý xấu hổ và ảo não, lại sinh lòng không vui đối với người phụ nữ không biết tốt xấu ở trên sân khấu kia.

Vừa rồi rõ ràng anh đã nói rõ với cô ta, cô ta lại vẫn cố chấp như vậy, thậm chí muốn làm khó Nguyễn Khánh Linh.

Phạm Nhật Minh thương bà xã của mình, đương nhiên cũng không thể nào để cô đi lên và bị ức hiếp, anh ôm bả vai của người phụ nữ, nhỏ giọng nói: “Anh sẽ xử lý, em yên tâm.”

Nói đoạn, Phạm Nhật Minh bèn muốn lên tiếng, kết quả là Nguyễn Khánh Linh đè tay anh lại, cô ngăn cản Phạm Nhật Minh lên tiếng: “Không sao, em có thể đi.”

Phạm Nhật Minh lại không muốn để cô lên sân khấu, đây cũng không phải buổi biểu diễn gì cả, anh cũng không nỡ để vợ anh phải mệt, càng không phải nói là mệt vì sự khiêu khích của một người phụ nữ không liên quan.

Có điều Nguyễn Khánh Linh lại nhanh hơn một bước mở miệng trước anh, cô nhìn Diệp Trúc Sương ở trên sân khấu, cao giọng nói: “Được, tôi đàn cùng cô.”

Lời của cô vừa thốt ra, cô lập tức cảm thấy bàn tay đặt trên vai cô bỗng nắm thật chặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.