Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1876



Chương 1876

Nghĩ đến đây, sắc mặt Nguyễn Khánh Linh không khỏi trở nên buồn bực, cô nhớ tới lúc trước ở trên giường cô cũng đã từng bị anh dỗ dành gọi như vậy.

Mà không chỉ là anh trai, mà còn có những kiểu gọi kỳ quặc khác.

Vẻ mặt buồn bã của người phụ nữ liền chuyển thành vẻ e thẹn.

Thậm chí là cô còn đỏ mặt tới tận mang tai, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy gọi như vậy vào lúc này, rất xấu hổ, cô không muốn gọi, nên chỉ ngậm miệng lại, dù sao thì nói gì cũng không chịu mở miệng.

Phạm Nhật Minh biết cô nhóc đang nghĩ gì, trong mắt anh thoáng hiện lên một chút ý cười, bàn tay sờ lên má cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, anh càng muốn nghe thấy cô gọi mình là anh trai.

“Có gọi hay không?” Khuôn mặt người đàn ông dần dần ép sát lại gần cô, đường nét khuôn mặt anh lạnh lùng tuấn tú, quần áo chỉnh tề, nhưng ánh mắt của anh lại không hề nghiêm túc, sự tương phản này khiến trái tim Nguyễn Khánh Linh run lên một chút.

Cô nhìn người đàn ông đang tiến lại gần hơn, họ thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Và cô cũng có thể ngửi thấy hơi thở quen thuộc khiến cô rung động không chỉ một lần, khiến lưng cô bắt đầu đổ mồ hôi.

“Hửm?”

Người đàn ông phát ra một âm thanh từ mũi, dài hơn một chút, mang theo giọng nói khàn khàn độc nhất vô nhị của anh, thế mà lại vô cùng gợi cảm.

Mặt Nguyễn Khánh Linh càng ngày càng nóng, cô thật sự không chịu nổi Phạm Nhật Minh trêu chọc như vậy.

Ngay sau đó, cô tước vũ khí đầu hàng, tốc độ nói cực kỳ nhanh, lại đỏ mặt gọi một tiếng: “Anh trai tốt.”

Giọng của người phụ nữ vốn đã mềm mại, đặc biệt là bây giờ còn có chút ngại ngùng, lại càng khiến người ta không thể kiềm chế được.

Phạm Nhật Minh nặng nề hôn cô một cái, trong lòng cảm thấy có chút buồn bực, không biết là vụ trừng phạt này là ai đang trừng phạt ai.

Lúc này, ở bệnh viện.

Lãnh Nhược Giai đã đưa Rew đến bệnh viện, tuy vết thương có trông vẻ nghiêm trọng nhưng thực chất chỉ là vết thương ngoài da, vết thương hơi nặng duy nhất là ở chân trái của anh ta.

Khớp chân trái của Rew bị lệch một chút, sau khi bác sĩ điều trị băng bó lại, bảo ở lại bệnh viện chăm sóc một thời gian.

Lãnh Nhược Giai đi cùng anh ta đến phòng bệnh, cô đỡ người đàn ông lên giường, lại đến hiệu thuốc để lấy thuốc.

Khi cô trở lại bệnh viện, Rew đang ngồi trên giường bệnh, anh ta thấy cô đi vào, sắc mặt vẫn có chút mất tự nhiên, cái cằm vẫn đang căng chặt.

Không giống như thái độ đối với cô lúc mới nãy.

Lãnh Nhược Giai thấy như vậy, cũng không nói gì, dù sao thì chính anh trai Lãnh Hàn Vũ của cô đã làm anh ta bị thương như thế này chứ không phải người khác, Rew tức giận là chuyện bình thường.

Cô đặt thuốc đã lấy lên trên tủ đầu giường, nói với vẻ quan tâm: “Cái chân của anh, tôi thay anh trai tôi xin lỗi anh.”

Rew nghe cô nói như vậy, ánh mắt lóe lên, nhưng anh ta không nói là sẽ tha thứ, mà chỉ hỏi cô: “Em thật sự muốn xin lỗi sao?”

Lãnh Nhược Giai gật đầu, cô lập tức nói: “Đúng vậy, chỉ cần anh không trách anh ấy, tôi có thể đồng ý với anh một điều kiện.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.