Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1877



Chương 1877

Nghe đến đây, một nụ cười hiện trên khuôn mặt của Rew, anh ta nói: “Trong thời gian anh bị thương nằm viện, anh muốn em tới chăm sóc anh.”

“Có thể.”

Lãnh Nhược Giai chỉ suy nghĩ một chút, cô nhanh chóng đồng ý, dù sao thì cô chỉ là chăm sóc người đàn ông này mà thôi, cũng không phải chuyện gì khó khăn.

“Được.”

Ánh mắt Rew nhìn cô có chút nóng bỏng.

Thế là, Lãnh Nhược Giai thường xuyên chạy đến bệnh viện, mang đồ ăn đến cho Rew, có khi ở lại cả một ngày, nhưng vì ở bệnh viện lâu nên Lãnh Nhược Giai còn vô tình quen biết được một dì nhân viên chăm sóc.

Mặc dù trong nhà cô có rất nhiều người giúp việc, nhưng cô rất ít khi quan tâm đến bọn họ, đến bây giờ cô thậm chí còn không nhớ rõ mặt mũi của mẹ mình, nhưng người dì này, cô chỉ gặp một lần vậy mà đã nhớ kỹ trong lòng.

Không vì điều gì khác, chỉ vì cô nhìn thấy người phụ nữ trung niên đó là cảm thấy ấm lòng.

Buổi chiều ngày hôm nay, khi Lãnh Nhược Giai đi lấy nước nóng cho Rew, cô lại gặp dì đó trong phòng lấy nước nóng, lần trước hai người đã nói chuyện phiếm với nhau, lần này đối phương nhận ra mình ngay lập tức.

Người phụ nữ cũng đang rót nước, bà ấy nhìn thấy Lãnh Nhược Giai ngay lập tức, vội vàng cười gọi cô lại: “Này cháu!”

Lãnh Nhược Giai nghe thấy giọng nói của bà ấy, cô cảm thấy có hơi xa lạ, khi quay đầu lại liền nhìn thấy người phụ nữ đó, cô gật gật đầu, tuy rằng thái độ không nhiệt tình, nhưng cũng không xa lánh.

“Dì cũng ở đây à?”

Lãnh Nhược Giai nói một câu.

Người phụ nữ mỉm cười gật đầu, lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này, tim bà ấy đập rất nhanh, giống như có điều gì đó sắp xảy ra, mặc dù Lãnh Nhược Giai trông cao quý khó gần, nhưng bà ấy vẫn lên tiếng bắt chuyện với cô.

Điều khiến bà ấy kinh ngạc vui mừng đó là, Lãnh Nhược Giai không từ chối nói chuyện với bà ấy.

Người phụ nữ nhìn bình nước nóng trên tay cô, hỏi: “Cháu đang chăm sóc bạn trai à?”

Lãnh Nhược Giai lắc đầu: “Không ạ, chỉ là một người bạn thôi.”

“Cháu đối xử với bạn thật tốt, dì thấy cháu thường xuyên tới đây chăm sóc anh ta!”

“Vâng.”

Lãnh Nhược Giai không lạnh không nhạt mà đáp lại.

Thật ra cuộc trò chuyện của người phụ nữ này rất nhàm chán, cũng chẳng có ý nghĩa gì, nếu là trước đây, cô đã quay đầu bỏ đi từ lâu rồi, nhưng lần này, khi nhìn nụ cười trên khuôn mặt của người phụ nữ, nơi sâu thẳm trong trái tim cô cảm thấy có chút ấm áp.

Khiến cô không nhịn được mà sinh ra cảm giác gần gũi.

Tuy nhiên, Lãnh Nhược Giai lại không phải tuýp người nhiệt tình. Cô ấy không chủ động nói chuyện, nhưng khi trả lời vẫn rất nghiêm túc.

“Mà này, tôi còn chưa biết tên cháu là gì?”

Người phụ nữ bất chợt mỉm cười nói.

Lãnh Nhược Giai cũng không giấu giếm, trực tiếp nói ra tên của mình.

Không ngờ, lúc người phụ nữ nghe thấy tên của cô ấy liền ngơ ngác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.