Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1878



Chương 1878

Lãnh Nhược Giai nhìn vẻ mặt có chút trống vắng của bà ấy liền nhíu mày hỏi: “Dì có đang nghe thấy cháu nói gì không?”

Nghe vậy, người phụ nữ ngay lập tức tỉnh táo lại, cố hết sức khống chế đôi bàn tay đang run rẩy của mình, giấu chúng ra sau lưng, không muốn Lãnh Nhược Giai phát hiện.

Cũng không biết có phải ảo giác của Lãnh Nhược Giai hay không, cô ấy luôn cảm thấy sau khi nghe thấy tên mình, giọng nói của người phụ nữ này mang theo nhiều cảm xúc kỳ lạ hơn hẳn.

Nhưng cô ấy lại không thể hiểu được những cảm xúc này rốt cuộc là gì.

Lúc này, người phụ nữ lại nhìn cô ấy cười, vừa cười vừa khen tặng: “Tên của cháu thật là dễ nghe.”

Nhìn thấy vẻ chân thành trong mắt người phụ nữ cùng những thứ cảm xúc phức tạp mà ngay cả bản thân bà ấy cũng không thể nhận ra, vẻ bất mãn của Lãnh Nhược Giai liền biến mất một lần nữa, có điều, cô mím môi, có chút mất tự nhiên nói: “Cảm ơn.”

Người phụ nữ lại giả vờ nói chuyện với cô ấy như không có việc gì.

“Cô Lãnh, cô…”

“Chờ một chút, dì hãy gọi cháu là Lãnh Nhược Giai đi.”

Không hiểu sao khi Lãnh Nhược Giai nghe thấy người phụ nữ đó nói chuyện với mình bằng giọng điệu xa lạ, cô ấy liền cảm thấy có chút phản cảm, bèn ngắt lời người phụ nữ.

Thấy vậy, người phụ nữ sửng sốt, không lâu sau, trên mặt bà ấy lại xuất hiện một nụ cười, nếp nhăn gợn lên ở nơi khóe mắt không hề cho người ta cảm giác kém sắc, mà Lãnh Nhược Giai lại cảm giác bản thân như tìm được hơi ấm mà mình luôn khát cầu bấy lâu trên người bà ấy.

Nơi nào đó trong lòng dường như vì người phụ nữ ấy mà có chút tan chảy.

Lãnh Nhược Giai chủ động nói: “Được rồi, dì tiếp tục nói đi ạ.”

Không biết vì sao, giọng nói của người phụ nữ đột nhiên trở nên nghẹn lại, bà ấy cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn Lãnh Nhược Giai thật sâu, che giấu những cảm xúc sâu đậm nhất bên dưới nơi đáy mắt.

Bà ấy cười hỏi: “Dáng vẻ cháu xinh xắn như vậy, chắc đã có bạn trai rồi đúng không?”

Lãnh Nhược Giai lắc đầu: “Không ạ.”

Nghe vậy, người phụ nữ có chút giật mình, nhưng bà ấy nhanh chóng mỉm cười an ủi Lãnh Nhược Giai: “Không sao cả, con gái phải từ từ lựa chọn mới tốt, miễn có thể tìm được người thích hợp bên mình trọn đời là được.”

“Dạ.”

Mặc dù những câu trả lời của Lãnh Nhược Giai tương đối ngắn gọn, nhưng không có nghĩa cô ấy đang tự cho mình là kẻ thanh cao hay gì, ngược lại là do tính cách không cho phép nên Lãnh Nhược Giai thực sự không biết phải nói chuyện với người phụ nữ này như thế nào.

Người phụ nữ hỏi thêm vài câu, không hiểu sao lại nghẹn ngào mất một lúc, rồi vội vã quay người che giấu đi, một lúc sau mới quay đầu trở lại, một lần nữa nhìn cô mỉm cười.

Dường như mỗi lần người phụ nữ này nhìn Lãnh Nhược Giai đều nở một nụ cười rất ấm áp.

Lãnh Nhược Giai thấy rõ hốc mắt của người phụ nữ có chút đỏ lên, trái tim cũng vì vậy mà siết chặt.

Chẳng lẽ, thái độ vừa rồi của cô ấy đã khiến người phụ nữ cảm thấy khó chịu?

Lãnh Nhược Giai ngừng lại, suy nghĩ một lúc mới nghẹn ngào thốt ra một câu: “Con của dì bao nhiêu tuổi rồi ạ?”

Không ngờ, người phụ nữ kia nghe thấy cô nói vậy, hốc mắt lại càng đỏ hơn trước, nhưng nụ cười trên mặt lại càng rạng rỡ hơn, tầm mắt của bà ta dừng lại trên gương mặt Lãnh Nhược Giai, giọng điệu có chút vui mừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.