Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1880



Chương 1880

Đã nhiều ngày như vậy trôi qua, anh ta biết rõ Lãnh Nhược Giai vẫn luôn một mực ở trong bệnh viện chăm sóc người đàn ông đó, mỗi ngày cô đều dành phần lớn thời gian cho người này. Trời mới hiểu Lãnh Hàn Vũ muốn ngăn cản Lãnh Nhược Giai như ngày xưa biết bao nhiêu, mà cô của ngày ấy, cũng sẽ nghe lời anh ta nói hơn hôm nay rất nhiều.

Tuy nhiên, dường như kể từ ngày anh ta nói sẽ kết hôn với Vân Minh Nguyệt, mối quan hệ giữa hai người họ liền dần xảy ra biến đổi, không phải quá tốt cũng không phải quá xấu, nhưng về bản chất, Lãnh Hàn Vũ thực sự cảm nhận được tình cảm của mình dành cho Lãnh Nhược Giai đã thay đổi.

Cũng chính vì sự thay đổi này mà ban đầu anh ta đã không ngừng vùng vẫy và trốn tránh, Vân Minh Nguyệt chính là cái cớ để anh ta chạy khỏi tất cả những chuyện này.

Thế nhưng, cuối cùng mọi việc lại trở thành thứ tình cảm mà anh ta không muốn thấy nhất.

Anh ta và Lãnh Nhược Giai bây giờ như hai người xa lạ, ngay cả cãi vã thông thường cũng không hề xảy ra.

Lãnh Hàn Vũ thậm chí còn nghĩ rằng nếu em gái vẫn có thể mắng mình như ngày trước, dù chỉ một lần thôi, biết đâu mối quan hệ giữa hai người sẽ không trở nên dửng dưng như bây giờ.

Anh ta nhớ rõ vào ngày tổ chức tiệc đính hôn, Lãnh Nhược Giai đã nhìn anh ta, trong đáy mắt cất giấu thất vọng, khó hiểu, càng nhiều hơn là lạnh lùng và bỏ mặc.

Cô nói: “Em sẽ không xen vào chuyện của anh nữa, thế nên sau này, chuyện của em, mong anh cũng đừng can thiệp.”

Đúng vậy, anh ta đã đính hôn rồi, sao lại còn nhúng tay vào chuyện của cô ấy?

Anh ta đã không còn tư cách nữa rồi, không phải sao?

Đêm hôm đó, Lãnh Hàn Vũ đứng bên cạnh lan can một lúc rất lâu, lâu đến nỗi mà khi anh ta quay về đến phòng, chân đã tê rần đến mức không còn cảm giác. Thế nhưng, anh ta lại hoàn toàn không hay biết gì, chỉ cảm thấy cảm xúc toàn thân dường như cũng đã hút đi theo thái độ của Lãnh Nhược Giai đối với mình rồi.

Ngày hôm sau, Lãnh Nhược Giai thức dậy sớm như thường lệ, sau khi cô ấy mua đồ ăn sáng xong, thì đi đến phòng bệnh của Rew, rồi cùng anh ta ăn sáng.

Có điều, dạo gần đây Lãnh Nhược Giai thật sự không muốn ở cùng với người đàn ông này.

Cảm giác đó trước đây vẫn không mạnh mẽ, nhưng trong mấy ngày vừa qua, sau khi thời gian hai người ở chung với nhau đã lâu, ánh mắt của người đàn ông đó nhìn cô ấy, cũng dần dần trở nên bất chính.

Thường thường là lúc hai người đang ăn cơm, thì anh ta sẽ nhìn chằm chằm vào cô ấy như thế, không hề che giấu sự ham muốn dục vọng trong ánh mắt của mình.

Trước đây, Lãnh Nhược Giai thường thì đều trực tiếp phớt lờ đi, giả vờ như không nhìn thấy là được rồi.

Nhưng mà hôm nay, tầm mắt của người đàn ông thực sự là mãnh liệt quá mức, khiến cho cô ấy hoàn toàn không thể làm ngơ được.

Bởi vì, suốt cả bữa ăn Rew không đụng vào một chút thức ăn nào, anh ta từ đầu đến cuối đều đang nhìn mình.

Cuối cùng, Lãnh Nhược Giai không thể giả vờ được nữa, cô ấy đặt đôi đũa xuống, kìm nén sự không vui có đôi phần bị xúc phạm trong lòng xuống.

Cô ấy kìm giọng rồi nói: “Anh không ăn sao?”

Trên khuôn mặt của Rew vẫn là nụ cười tùy tiện đó, anh ta nóng lòng mong mỏi Lãnh Nhược Giai, mở miệng nói: “Không ăn.”

“Không đói sao?”

“Nhìn em thôi cũng đã thấy thỏa mãn lắm rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.