Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1881



Chương 1881

Rew cười híp cả mắt nói, anh ta duỗi tay ra, nắm lấy tay của Lãnh Nhược Giai, hỏi: “Em đã ăn no chưa?”

Nhìn bàn tay của người đàn ông, Lãnh Nhược Giai chỉ cảm thấy trong lòng có đôi chút ác cảm. Giống với những hành động khá mờ ám như thế này còn có cả lời nói, trước kia thì Rew đã từng nói với cô ấy rất nhiều lần giống vậy rồi.

Tuy nhiên, cô ấy thường sẽ đều tùy ý kiếm một cái cớ để tránh né.

Nói cho cùng, lúc đó là Lãnh Hàn Vũ đã làm hại anh ta đến nỗi bị thương phải nhập viện. Nếu cô ấy đã đồng ý chăm sóc cho anh ta, dù sao thì vẫn không thể nói rõ ràng cho anh ta biết, nên cũng chỉ đành phải dùng cách vòng vo này, cố gắng hết mức có thể lảng tránh được thì lảng tránh.

Cho nên lần này, Lãnh Nhược Giai cũng giống như thường ngày, cô ấy bình tĩnh muốn rút tay của mình ra khỏi tay của người đàn ông, vừa nói: “Ăn no rồi, tôi dọn dẹp sạch những thứ này trước đã.”

Ai mà ngờ, khi Rew nghe thấy lời này của cô ấy, anh ta lại nắm tay của cô càng chặt hơn, không để cho cô ấy dễ dàng thoát ra giống như mọi ngày.

Anh ta thậm chí còn dùng lực kéo thật mạnh, Lãnh Nhược Giai không ngờ trước được rằng anh ta sẽ đột ngột dùng lực mạnh, cơ thể không đứng vững, trong chốc lát liền bị anh ta kéo va vào trong vòng tay của người đàn ông.

Cô ấy cau mày, đang định nói gì thì đột nhiên trước mặt lại là một phen chóng mặt, Rew trực tiếp ôm lấy eo cô ấy, ngang ngược đè cô ấy xuống dưới người, ánh mắt đầy nóng bỏng nhìn chăm chú vào cô ấy.

“Anh làm cái gì đấy?”

Lãnh Nhược Giai theo bản năng cau mày lại, cô ấy có đôi chút chống cự quay đầu đi chỗ khác, muốn đẩy ra khỏi vòng tay của người đàn ông, nhưng cô ấy không ngờ được rằng, ngay lúc này sức lực của người đàn ông còn đang bị thương, lại có thể lớn đến nỗi mà khiến cô ấy không thể đẩy ra được.

Rew cúi đầu xuống, nhìn vào dung nhan xinh đẹp đang ở gần trong gang tấc, anh ta không khỏi có chút mê mẩn.

Anh ta sở dĩ bảo Lãnh Nhược Giai chăm sóc cho anh ta, cũng không phải thực sự đơn thuần muốn cô ấy chăm sóc cho mình.

Ban đầu anh ta cho rằng, trai đơn gái chiếc ở chung cùng một phòng, thì ít nhiều gì cũng sẽ sẽ xảy ra chút chuyện gì đó? Kết quả là sau nhiều ngày như vậy, đến cả tay của cô ấy, anh ta đúng là còn không có sờ vào được mấy lần.

Người phụ nữ này đề phòng rất cao, mỗi khi anh ta vừa chạm vào cô ấy, cô ấy sẽ lập tức lén chuồn đi, không cho anh ta chút xíu cơ hội nào.

Sau vài lần, trái lại còn khiến cho lòng của Rew ngày càng nóng ruột, thứ mà anh ta muốn, không có gì mà chưa từng có được.

Cho nên, mặc dù vết thương ở chân của anh ta đã lành từ lâu rồi, nhưng vẫn luôn giấu Lãnh Nhược Giai. Anh ta cũng bảo nhân viên chăm sóc tiếp tục băng bó chân của anh ta bằng bột thạch cao và băng gạc, để làm ra dấu hiệu giả dối rằng anh ta vẫn đang bị thương.

Lần này, anh ta không thể để cho tiểu hồ ly này chạy thoát được nữa…

“Nhược Giai.” Rew gọi tên của Lãnh Nhược Giai đầy thân mật, anh ta nói: “Làm bạn gái của anh nhé? Anh sẽ cho em bất cứ thứ gì mà em muốn.”

Tư thế như hiện tại của hai người bọn họ, Nhược Giai chỉ cảm thấy vừa khó chịu vừa khó xử.

Cô ấy xị mặt xuống, giọng nói cứng rắn: “Anh đứng dậy trước đi, đứng dậy rồi chúng ta nói chuyện tiếp.”

Lãnh Nhược Giai vẫn lo lắng tư thế mờ ám như thế của hai người, sẽ bị người đột nhiên xông vào trông thấy, do đó mà sẽ nảy sinh ra hiểu lầm.

Nhưng mà, Rew lại không chịu, anh ta vẫn đè ép lấy Lãnh Nhược Giai, làm điệu bộ sẽ không dậy nếu cô ấy không đồng ý.

Lãnh Nhược Giai nhìn khuôn mặt của anh ta, nỗi chán ghét trong lòng cô ấy từ từ dâng lên cao.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.