Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1882



Chương 1882

Tính khí của người phụ nữ cũng ngang bướng, cho dù Rew dọa dẫm cô ấy như thế, cô ấy cũng không đồng ý, mà chỉ quay mặt đi, giọng nói có chút lạnh lùng: “Tôi sẽ không đồng ý. Chăm sóc cho anh chỉ là vì anh trai của tôi làm anh bị thương, là chịu lỗi.”

Lãnh Nhược Giai hoàn toàn không biết, dáng vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô ấy, trái lại càng có thể kích thích ham muốn chinh phục của người đàn ông hơn so với bình thường, đặc biệt là kiểu người như Rew, cậu công tử nhà giàu chưa bao giờ chịu thất bại khi theo đuổi phụ nữ.

Bây giờ Rew chỉ nhìn vào góc nghiêng của cô ấy, cũng cảm thấy máu toàn cơ thể đang tăng tốc độ lưu thông. Anh ta bị người phụ nữ này kích thích một ham muốn chinh phục trước nay chưa từng có. Anh ta không thể không nghĩ đến sau này khi cô ấy ngoan ngoãn nghe theo mình, thì sẽ là một cảnh tượng động lòng người như thế nào.

Nghĩ đến vậy, anh ta lại không nhịn được nữa, đưa tay ra xoay mặt cô ấy lại, anh ta cúi đầu muốn hôn lên môi người phụ nữ.

Thì đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra.

Hai người ở trên giường tự nhiên cũng bị cắt ngang.

Sau khi Rew bị cắt ngang, thái độ của anh ta đương nhiên không vui, anh ta tức giận quay đầu lại, trừng mắt nhìn người vừa đột ngột xông vào, lớn tiếng nói: “Ra ngoài ngay!”

Mà người ở ngoài cửa cũng dường như bị giọng nói của anh ta làm cho giật mình, cơ thể của bà ấy run rẩy. Tuy nhiên khi bà ấy nhìn thấy người phụ nữ bị Rew đè ở dưới người, bà ấy lại không hề chùn chân, mà ngược lại đi thẳng vào trong phòng bệnh. Trên mặt bà ấy nở nụ cười có đôi chút áy náy, rồi nói: “Thật là ngại quá đi, tôi cần phải thay chăn mền trong phòng một lát.”

Bình thường quả thực là vào giờ này sẽ có nhân viên chăm sóc đến để thay chăn mền.

Cho dù là Rew không vừa lòng, anh ta cũng hết cách, nhân viên chăm sóc cứ không thấu tình đạt lý mà một mực đứng ở đó, bà ấy sẽ không ra ngoài nếu anh ta không dậy khỏi.

Rew chửi thầm trong lòng một câu, lúc này anh ta mới buông Lãnh Nhược Giai ra, xuống khỏi giường.

“Làm việc nhanh lên.”

Giọng điệu của người đàn ông rất khó chịu.

Lãnh Nhược Giai cảm kích liếc nhìn người phụ nữ, cô ấy vốn dĩ muốn lợi dụng thời gian khi xuống khỏi giường, đang định mượn cơ hội để rời đi, kết quả là Rew nhanh tay nhanh mắt nắm chặt lấy cổ tay của cô ấy lại, ý là ắt sẽ không để cho cô ấy đi.

Lãnh Nhược Giai làm thế nào cũng không thể thoát khỏi ra được, không biết có phải là vì nguyên do người phụ nữ đang ở đây, mà sức lực của cô ấy lại cũng tăng lên hay không.

Cô ấy nói thẳng với Rew rằng: “Anh buông ra, nếu không thì tôi sẽ kêu dì ấy báo cảnh sát đấy.”

Và người phụ nữ đó, sau khi hai người xuống khỏi giường, bà ấy căn bản là không đi trải ga giường, mà là đứng bên cạnh Lãnh Nhược Giai.

Cho nên, khi bà ấy nghe thấy lời của Lãnh Nhược Giai, bà ấy gật đầu theo, rồi nói thêm: “Đúng vậy! Nếu như cậu vẫn không buông tay ra, tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Em…”

Rew dường như không ngờ rằng Lãnh Nhược Giai sẽ nói ra lời này, sau khi anh ta ngớ người ra một lúc, nụ cười trên khuôn mặt cũng thu lại, rồi hỏi: “Em nghiêm túc sao?”

“Buông ra.”

Lãnh Nhược Giai chỉ cảm thấy bản thân một giây cũng không thể nhịn nổi, bị người đàn ông nắm lấy như vậy, cảm giác ghê tởm của cô ấy càng lớn hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.