Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1885



Chương 1885

Hơn nữa, vừa rồi anh ta mới nhìn thấy bước chân của người phụ nữ có chút vội vội vàng vàng, nhưng tốc độ đi thường ngày của Lãnh Nhược Giai từ trước đến nay luôn ở mức vừa phải, sẽ không hề hết sức tăng tốc nhanh như vậy, trừ khi là có chuyện gì đó xảy ra với cô ấy, thì mới có thể như vậy.

Lãnh Hàn Vũ đứng ngồi không yên, đợi đến khi Lãnh Nhược Giai rời đi, anh ta liền tìm phòng bệnh của Rew, đúng lúc lại tình cờ gặp nhân viên chăm sóc này, nên đã nghĩ rằng bà ấy có lẽ sẽ biết.

Tuy nhiên, với tư cách là đứa con cưng Lãnh Hàn Vũ, anh ta thực sự là không am hiểu việc nghe ngóng những sự việc âm thầm sau lưng…

Người phụ nữ thấy anh ta không được tự nhiên, bà ấy liền chủ động hỏi: “Cậu chủ Lãnh, cậu gọi tôi là có chuyện gì vậy?”

Lãnh Hàn Vũ nhìn vào mắt bà ấy, trong đầu bất chợt lại hiện lên một đôi mắt khác. Nhưng trong mắt của bà ấy luôn mang một vẻ hơi kiêu ngạo thản nhiên này, thuần khiết như ngọc.

Có lẽ chính cảm giác thân quen này khiến cho Lãnh Hàn Vũ không có buông bỏ như trước đây.

Anh ta hỏi: “Lãnh Nhược Giai, có phải vừa nãy đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Người phụ nữ vừa nghe thấy, mặc dù bà ấy không biết làm thế nào mà Lãnh Hàn Vũ có thể biết được, nhưng bà ấy cảm thấy được rằng đây chính là một cơ hội để bà ấy nói sự thật tình hình cho Lãnh Hàn Vũ biết.

Vì vậy, bà ấy liền gật gật đầu, sau khi ngăn cản ngôn ngữ, thì đem hết chuyện vừa xảy ra ban nãy nói rõ đầu đuôi ngọn ngành cho Lãnh Hàn Vũ nghe.

Quả nhiên, khi người đàn ông nghe thấy Rew đè lên người của Lãnh Nhược Giai, còn cố cưỡng hôn cô ấy, hai con ngươi màu nâu của người đàn ông trong chốc lát liền bao phủ bằng sương giá lạnh lẽo.

Anh ta nói: “Cậu ta đã hôn hay chưa?”

Người phụ nữ không ngờ rằng Lãnh Hàn Vũ sẽ tức giận như vậy, bà ấy có chút e sợ anh ta, nhưng giọng nói của bà ấy lại càng thêm kiên định, cũng có đôi phần tự tin hơn.

Bởi vì bà ấy biết rằng Lãnh Hàn Vũ cực kỳ quan tâm đến Lãnh Nhược Giai.

Người phụ nữ nói: “Chưa, lúc đó tôi ở ngoài cửa thì trông thấy hai người họ không đứng đắn cho lắm, nên đã nhanh chóng đẩy cửa đi vào, vì thế anh ta chưa hôn lên, sau đó cô chủ Lãnh cũng có đề phòng. Cô ấy không nán lại lâu, cùng với tôi đi ra khỏi phòng bệnh.”

Nghe vậy, cơn ớn lạnh trong đáy mắt Lãnh Hàn Vũ lúc này mới giảm bớt đi đôi chút, nhưng khi anh ta nghĩ đến bàn tay của người đàn ông đó chạm vào Lãnh Nhược Giai, thì anh ta lại nóng lòng muốn chặt đứt hai bàn tay đó của anh ta!

Sau một lúc, Lãnh Hàn Vũ bình tĩnh lại rất nhiều, lúc này anh ta mới lại nhìn về phía người phụ nữ kia, trong mắt cũng có chút khen ngợi nói: “Dạ, dì đã làm rất tốt.”

“Đây là điều tôi nên làm.”

Người phụ nữ mỉm cười.

Cho dù không phải là vì con gái của mình, nếu như bà ấy nhìn thấy người phụ nữ khác cuỡng bức như vậy, cũng sẽ xông vào trong.

Lúc này, Lãnh Hàn Vũ lại hỏi về tình trạng vết thương của Rew.

Lúc đó anh ta đang trong cơn tức giận, cũng không biết mình rốt cuộc đã dùng bao nhiêu sức lực, không ngờ được rằng người đàn ông đó lại có thể nằm viện nhiều ngày như vậy, hơn nữa vẫn không hề khỏe lại.

Nếu không vì Lãnh Nhược Giai chạy đến bệnh viện hằng ngày, anh ta cũng sẽ không quan tâm đến vết thương của Rew.

Nhưng bây giờ, nếu vết thương của người đàn ông đó vẫn cứ không khỏi, hoặc thực sự bị tàn tật, chẳng lẽ nào Lãnh Nhược Giai phải chăm sóc cho anh ta cả đời sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.