Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 265



Chương 265

Sau khi lái xe đón cô, chiếc xe bắt đầu lăn bánh.

Rất nhanh bọn họ đã đuổi kịp không ít tuyển thủ rơi xuống phía sau, mà vẫn chưa thấy Lê Tuấn và Nguyễn Khánh Linh, bọn họ hẳn là đang dẫn đầu.

Vì thế Nguyễn Khánh Nga lại nói lái xe đi lên phía trước.

Quả nhiên, Nguyễn Khánh Linh và Lê Tuấn đang dẫn đầu cách rất xa, có lẽ bởi vì hai người thường xuyên tập luyện, cũng có lẽ vì thời tiết hôm nay tốt, không khí cuối thu, gió nhẹ không ấm, không hanh khô, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy trạng thái của mình đang rất tốt.

Tuyến đường chạy ma-ra-tông lần này là một vòng hồ, toàn bộ hành trình là 42km, trên đường có trạm nghỉ ngơi.

Lê Tuấn vẫn luôn theo sát Nguyễn Khánh Linh, không tụt lại phía sau, cũng không muốn vượt qua cô.

Nguyễn Khánh Nga đuổi theo nhìn thấy một màn hài hòa như vậy, cô lập tức càng sinh lòng ghen tỵ, cứ như vậy trong nháy mắt, cô hận không thể khiến cho lái xe đi lên, đem đứa con gái ghê tởm kia đâm chết. Đã chết thì sẽ xong hết mọi chuyện, sẽ không khiến cô luôn cảm thấy ngột ngạt.

Tuy nhiên, Nguyễn Khánh Nga vẫn kịp tỉnh táo lại, cô nhìn chiếc túi nhỏ trên tay và nói với tài xế: “Lái xe đến trạm nghỉ tiếp theo.”

Hai ngày này, Nguyễn Khánh Linh nghe theo lời đề nghị của chú Hùng, lúc ra ngoài đi dạo quả thật tìm được không ít cảm hứng, cho nên hôm nay cô đặc biệt đứng trong nhà sắp xếp lại cảm hứng của mình.

Khi đến giữa trưa, cô nhận được điện thoại của Hồ Phi.

“Khánh Linh, ảnh chụp lần trước cô chụp rất tốt, A.M. Người đánh giá Phương rất vừa lòng, người phụ trách nói cho tôi biết, có thể có cơ hội hợp tác với chúng ta lần sau.”

“Tốt quá.”

Nguyễn Khánh Linh nghe Hồ Phi nói vậy, trong lòng đương nhiên sẽ rất cao hứng.

Hồ Phi bên kia do dự một lát, hỏ dò: “Khánh Linh, gần đây cô có bận gì không?”

“Thật ra cũng không bận gì, tôi đang chuẩn bị vẽ cốt truyện cho đồ vật cá nhân thôi.”

Nguyễn Khánh Linh thành thật trả lời.

“À.”  m cuối của Hồ Phi hơi kéo dài, hiển nhiên là có ý chưa nói hết.

Nguyễn Khánh Linh nghe ra được, vì thế cô lại hỏi: “Sao vậy? Có ảnh phải chụp à?”

“Không phải…Có một cái triển lãm xe, tôi muốn cô qua làm người mẫu.”

Hồ Phi nói.

Thế nhưng, Khánh Linh ngay lập tức từ chối: “Thật xin lỗi, tôi không thể đi.”

Hồ Phi giảng giải, không phải chỉ làm người mẫu xe sao? Nhất định sẽ phải xuất đầu lộ diện, cơ hội khó có được.

Cho nên Nguyễn Khánh Linh cũng không do dự, lập tức từ chối.

Đương nhiên, nghe thấy câu trả lời của cô, Hồ Phi cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Anh hơi thất vọng, nhưng vẫn dung túng Nguyễn Khánh Linh: “Được, không sao. Vốn tôi muốn cho cô đi, đơn giản vì những người tham dự triển lãm xe lần này có không ít nhân vật lớn hiện tại của giới người mẫu. Cô xuất sắc như vậy, nếu có được bọn họ chú ý, như vậy không cần quá lâu, cô nhất định có thể nổi tiếng trong giới người mẫu, thậm chí là giới giải trí.”

Sở dĩ Hồ Phi nói những lời này là muốn nói cho Nguyễn Khánh Linh biết, cô là nhân tài hiếm có, nếu vì không muốn xuất đầu lộ diện mà đánh mất cơ hội kiếm tiền lẫn nổi tiếng, đó là chuyện vô cùng không sáng suốt.

Hơn nữa, sự tự tin và khẳng định của anh ấy đối với Nguyễn Khánh Linh hoàn toàn đến từ thành quả cô cho anh ấy xem.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.