Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 266



Chương 266

Cô nhất định có tiềm lực này.

Tuy nhiên, Nguyễn Khánh Linh vẫn không chấp nhận, nhưng cô vô cùng cảm kích Hồ Phi đã vì cô mà suy nghĩ: “Anh, cảm ơn anh, nhưng tôi thật sự không thể tham gia triển lãm xe lần này.”

“Được, không sao, vậy cô cứ an tâm sáng tác.”

“Ừm.”

Ngắt điện thoại, những lời Hồ Phi vừa nói kia giống như vẫn còn quanh quẩn bên tai cô.

Hồ Phi một lòng muốn trợ giúp sự nghiệp của cô, có cơ hội gì cũng là đưa cô trước tiên.

Hơn nữa, anh ấy cũng dễ dàng tha thứ và khoan dung với cô, thật ra những chuyện này trong lòng Nguyễn Khánh Linh đều rõ. Cho nên mỗi khi từ chối anh ấy, Nguyễn Khánh Linh đều không tự chủ mà cảm thấy áy náy.

Cho dù như thế, hiện tại cô đã kết hôn rồi, không còn là Nguyễn Khánh Linh thời đại học, độc thân thích tiền. Cô phải quan tâm đến mặt mũi Phạm Nhật Minh, phải bận tâm đến mặt nhà họ Phạm. Thậm chí, cả mặt của nhà họ Nguyễn cô cũng phải lo lắng đến. Bởi vì trong lòng cô, nhà họ Nguyễn không phải là gia đình Nguyễn Khánh Nga, mà là cơ nghiệp ông nội cô để lại, sớm hay muộn cũng có ngày cô sẽ đoạt lại.

Trước lúc đó, cô không muốn nhìn thấy nhà họ Nguyễn gặp chuyện không may.

Nghĩ như thế, Nguyễn Khánh Linh lại cảm thấy mình đã làm đúng.

Huống hồ, bên trong công ty của Hồ Phi cũng không chỉ có một mình cô là người mẫu, cho những người khác đi cũng có thể.

Cô không hề nghĩ nhiều, tiếp tục sắp xếp lại bản thảo.

Phạm Nhật Minh ngồi xuống ở trạm nghỉ ngơi, suy nghĩ phức tạp.

Lê Tuấn luôn tìm cách tới gần Nguyễn Khánh Linh, thậm chí lần trước ở Anh, sáng sớm anh ta đã chạy tới đưa giày, khi anh còn chưa đến, anh ta đã đưa Khánh Linh đến trường đến trường để tranh luận.

Điều này rõ ràng không để anh vào mắt.

Mà cuộc đua ma-ra-tông này, Lê Tuấn chẳng khác nào gợi cho anh một hàm ý.

Phạm Nhật Minh nắm chặt tay, cảm thấy có chút hối hận vì trước đây không tham gia cho cuộc thi ma-ra-tông.

Nếu làm thế, người cùng Khánh Linh chạy trong cuộc thi làm sao đến lượt Lê Tuấn.

Lúc này, bác Từ xuất hiện, dừng xe, ông nhìn thấy bóng lưng Phạm Nhật Minh có chút cô đơn. Vì thế, ông vội vàng đi lên lấy chăn phủ lên đùi Phạm Nhật Minh, an ủi nói: “Cậu chủ, cậu đừng lo lắng, mợ chủ sẽ không sao.”

Nhưng mà Phạm Nhật Minh cũng không biết tại sao, lúc này miệng đột nhiên cứng lại, tỏ ra lạnh nhạt nói: “Tôi không lo lắng cho cô ấy.”

Nghe vậy bác Từ cười thầm, cảm thấy cậu chủ sau khi ở chung lâu cùng mợ chủ cũng trở nên trẻ con, rõ ràng lo lắng cho cô, nhưng cố tình cứng miệng nói không quan tâm.

Nhưng mà Bác Từ nhìn hai chân Phạm Nhật Minh cảm thấy có chút đnags tiếc.

Mợ chủ thích chạy bộ, thực ra cuộc thi ma-ra-tông này, cậu chủ hoàn toàn có thể đăng ký nhưng chân cậu thì lại không được, từ sau khi xảy ra vụ tai nạn lúc còn trẻ, tuy rằng hiện tại đã khỏi hẳn, nhưng chân cậu cũng không thể chạy đường dài.

Cho nên mới để cậu chủ nhà họ Lê có cơ hội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.