Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 300



Chương 300

“Ồ, còn nhớ.”

Trần Hữu Nghị khẽ cười và gật đầu.

Hình ảnh cô gái ranh ma tinh quái ở biệt thự lúc đó chợt hiện lên trong đầu anh ta, anh ta hỏi: “Cô ấy bị ốm sao?”

“Ừm, bị sốt dẫn đến viêm phổi, nhưng mà bây giờ tôi có việc phải làm, không thể chăm sóc cô ấy, có thể phiền anh chăm sóc cô ấy một chút được không?”

Trần Hữu Nghị nhanh chóng đồng ý: “Được.”

Thật ra trong khoảnh khắc ấy, đến cả bản thân anh ta cũng không hiểu tại sao mình lại đồng ý nhanh như vậy, rõ ràng anh ta là người rất không muốn quan tâm những chuyện đâu đâu của người khác.

Có thể là vì người đưa ra yêu cầu với anh, là vợ của Nhật Minh.

“Cảm ơn anh nhé! Vậy tôi đi trước đây, có việc gì cứ liên hệ với tôi.”

Nói xong, Nguyễn Khánh Linh liền rời đi.

Trần Hữu Nghị đi tới phòng bệnh của mẹ mình trước, anh ta gọi điện thoại cho người giúp việc trong nhà, nhờ bà nấu nhiều canh hơn một chút.

Sau khi Nguyễn Khánh Linh đi, Lăng Huyền đang hết sức chán nản nằm trên giường, đột nhiên, cửa phòng bệnh mở ra, cô ấy còn đang tò mò, là ai đến thăm cô ấy vậy?

Lúc cô ấy nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của người đang bước vào, cô cảm thấy não mình trong phút chốc có vấn đề rồi.

Lần trước ở biệt thự suối nước nóng, hai người đã bất ngờ hôn nhau, còn có cuộc đối thoại đầy ngượng ngùng và mờ ám ngày anh ta rời đi, tất cả đều khiến cho cô ấy lúc này không có thiện cảm cho lắm với Trần Hữu Nghị.

“Sao anh lại đến?”

Trần Hữu Nghị nhún vai, vẻ mặt có chút bất cần: “Được người khác nhờ vả.”

“…” Lăng Huyền đương nhiên biết anh ta được ai nhờ vả, cô ấy có chút lạnh nhạt: “Tôi không cần người khác chăm sóc.”

“Tôi biết.” Trần Hữu Nghị cười nói, anh ta cầm chiếc cặp lồng giữ nhiệt trong tay, rồi lấy một chiếc bát sạch khác, múc ra vài thìa thuốc bổ, đưa cho Lăng Huyền, “Nếu không phải Nguyễn Khánh Linh nhờ tôi, tôi cũng không muốn đến.”

“Uống cái này đi, tốt cho cơ thể.” Anh ta phớt lờ vẻ mặt u ám của Lăng Huyền sau khi nghe thấy lời nói của mình.

“Tôi không muốn uống.”

Vào lúc này, Lăng Huyền lại muốn chống lại anh ta, chính là không muốn uống thứ mà anh ta mang qua.

Sắc mặt Trần Hữu Nghị không thay đổi, anh ta nhìn Lăng Huyền nửa cười nửa không, hỏi lại một lần nữa: “Cô chắc chắn không uống chứ?”

Lăng Huyền nhìn anh ta cười đến mức da đầu cũng ngứa ngáy, có điều, cô ấy vẫn giả vờ bình tĩnh mà nói: “Không uống.”

“Tôi cho cô hai sự lựa chọn, hoặc là tự mình uống, hoặc là tôi dùng miệng đút cho cô.”

Nghe thấy lời nói của Trần Hữu Nghị, mặt của Lăng Huyền lập tức nóng lên, cô cảm giác toàn thân mình đều đã nóng lên, nhìn Trần Hữu Nghị mắng một câu: “Biến thái!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.