Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 307



Chương 307

Hôm sau, Nguyễn Khánh Linh không chạy bộ lúc sáng sớm nữa, bởi vì thời gian hẹn của hai người là vào buổi sáng. Nói cách khác, cô muốn tới đó từ sớm, cô cố ý đến trước nửa tiếng, không hiểu sao lúc chọn quần áo cô lại thấy hơi xoắn xuýt.

Từ trước tới nay Nguyễn Khánh Linh đều ăn mặc rất thoải mái, nhưng bây giờ khi cô chính thức gặp mặt với anh M, cô lại thấy mình không thể ăn mặc tùy tiện như thế nữa, mặc dù hai người họ không thể nhìn thấy nhau.

Nhưng Nguyễn Khánh Linh vẫn ăn vận tỉ mỉ.

Lúc cô xuống tầng, Phạm Nhật Minh vẫn còn đang ở đó.

Nguyễn Khánh Linh đi tới trước mặt anh, có chút sốt ruột giật giật tà váy, hỏi: “Phạm Nhật Minh, anh nhìn tôi mặc vậy có được không?”

Nghe thấy giọng cô, Phạm Nhật Minh ngước mắt nhìn một cái, sau đó không thể rời mắt đi được nữa.

Không thể phủ nhận, sau khi Nguyễn Khánh Linh ăn mặc tử tế, ngoài vẻ ngây thơ vốn có còn tăng thêm một chút tiên khí xinh đẹp thanh tao.

“Thế nào?

Cô mặc một chiếc váy len dài màu trắng, bên hông cài thắt lưng da trâu. Dù thắt lưng đã cài nấc nhỏ nhất rồi nhưng vẫn tương đối rộng, quấn vòng quanh thân hình hoàn mỹ.

Dù không trang điểm nhưng làn da cô vẫn vô cùng tốt, trắng nõn trong veo như trứng gà bóc vỏ, giống như có thể véo ra nước.

Phạm Nhật Minh nhìn đôi mắt lúng túng như nai con của cô, khẽ nhếch môi: “Tạm được.”

Thấy anh nói vậy Nguyễn Khánh Linh mới thở phào nhẹ nhõm.

Con mắt của Phạm Nhật Minh quả thực còn cao hơn trời, anh có thể nhận xét như vậy đối với cô đã là quá đủ rồi.

Vì vậy Nguyễn Khánh Linh không lề mề nữa, cô dọn đồ đạc, ăn sáng qua loa rồi nhanh chóng ra khỏi cửa.

Sau khi cô ra ngoài, Phạm Nhật Minh cũng bắt đầu đến địa điểm đã hẹn.

Trên đường đi, tâm tình anh có chút vui sướng bởi vì thấy Nguyễn Khánh Linh coi trọng buổi gặp mặt của bọn họ như vậy.

Phạm Nhật Minh còn đến sớm hơn Nguyễn Khánh Linh.

Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!

Nơi bọn họ hẹn nhau là một tòa nhà kiến trúc Nhật Bản, Phạm Nhật Minh đang xách túi đứng trong một căn phòng có một tấm bình phong cực lớn vừa vặn chia gian phòng thành hai không gian độc lập.

Chỉ một lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng động.

Là Nguyễn Khánh Linh đến.

Cô nhìn thiết kế bên trong nhà, ngược lại không giật mình chút nào. Nhưng cô có thể nhìn qua tấm bình phong một bóng dáng mơ hồ của người đàn ông, anh đang ngồi xếp bằng, nửa người trên thẳng tắp, lộ ra khí chất ngút trời.

Không hiểu sao, dù Nguyễn Khánh Linh mới nhìn thấy anh lần đầu tiên nhưng vẫn có thể cảm nhận được chút gì đó quen thuộc.

Nguyễn Khánh Linh cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, cố gắng gạt đi ý nghĩ trong đầu.

Sau khi ngồi xuống, đầu tiên Nguyễn Khánh Linh giới thiệu hai câu về mình, sau đó nói sơ qua về cách viết cuốn sách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.