Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 348



Chương 348

Thẩm Lăng sẽ không ly hôn cô ta vì cô chứ? Nếu vậy thì chẳng phải cô đã trở thành tội nhân sao? Là người thứ ba phá vỡ cuộc hôn nhân của bọn họ?

Lần này Lăng Huyền suy nghĩ rất nhanh, thậm chí cô ấy còn nghĩ đến những âm mưu máu chó trong mấy bộ phim thần tượng hay có, đến lúc cô ấy và Thẩm Lăng đang ở bên nhau thì đột nhiên ba mẹ của anh ta không biết ở đâu ra, bắt gian tại trận.

Nghĩ đến cảnh đó, Lăng Huyền chợt cảm thấy rùng mình.

Lúc này, Trần Hữu Nghị kéo vali của cô ấy từ trong cốp xe ra. Khi nhìn thấy Thẩm Lăng, ánh mắt anh ta hơi chuyển động, anh ta bước đến, cố ý đứng bên cạnh Lăng Huyền, mỉm cười hỏi: “Người này là?”

Thẩm Lăng nhìn thấy Trần Hữu Nghị xuất hiện, anh ta cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, tất nhiên anh ta không ngờ rằng, bên cạnh Lăng Huyền sẽ có một người đàn ông khác.

Bởi vì trước đây khi còn đi học, Lăng Huyền không thích chơi với bạn khác giới, vì vậy cô ấy không có một người bạn khác giới nào ngoại trừ anh ta.

Nhưng mà bây giờ, người đàn ông này là ai? Thậm chí anh ta còn xách vali của Lăng Huyền?

Là bạn trai của cô ấy à?

Nghĩ đến đây, đột nhiên Thẩm Lăng cảm thấy hoảng sợ.

Lúc này, Lăng Huyền đang cố kìm nén suy nghĩ của mình, giới thiệu hết sức đơn giản: “Đây là Thẩm Lăng, một người…bạn của tôi.”

Thẩm Lăng nghe thấy cô ấy giới thiệu anh ta như vậy, lông mày hơi nhíu lại.

Trước đây hai người có tình cảm sâu đậm như vậy, mà bây giờ cô ấy chỉ giới thiệu anh ta với người đàn ông khác một cách bình thường như thế. Bình thường đến nỗi, giống như hai người chỉ thực sự gặp nhau có một lần.

Không hiểu sao, Thẩm Lăng lại cảm thấy trái tim hơi nhói lên, nhưng mà, anh ta không biểu hiện ra ngoài.

Đàn ông vốn rất hiếu thắng, mà anh ta cũng đã nảy sinh tình cảm với Lăng Huyền thêm một lần nữa. Cho nên lúc nói chuyện với Trần Hữu Nghị, giọng nói của anh ta cũng không còn ôn hòa như trước nữa: “Anh là ai?”

Trần Hữu Nghị nghe thấy câu hỏi mang theo mùi thuốc súng của anh ta, tự nhiên cảm thấy mối quan hệ của hai người e là không đơn giản như vậy.

Tuy nhiên, anh ta cũng không phải là người sẽ chịu thiệt, vẫn cười híp mắt trả lời: “Tôi là loại người gì không quan trọng, cái mà anh Lăng đây muốn biết chính là mối quan hệ giữa tôi và Lăng Huyền đúng không?”

Nghe xong, trên khuôn mặt của Thẩm Lăng lộ ra chút bối rối, nhưng anh ta vẫn đứng đó với dáng vẻ yên tĩnh lạnh lùng.

Lăng Huyền cho dù có không nhạy bén, thì lúc này cũng đã nhìn ra được sự căng thẳng giữa hai người.

Nhưng cũng giới thiệu Trần Hữu Nghị với Thẩm Lăng: “Anh ấy cũng là một người bạn của tôi.”

“Cũng là bạn.”

Thẩm Lăng nhìn Trần Hữu Nghị cười, trên mặt biểu lộ ra sự trào phúng như có như không, anh ta giương ánh mắt khiêu khích nhìn người đàn ông đối diện, tựa hồ như đang nói chuyện với anh một cách thầm lặng. Anh cũng là một người bạn của Lăng Huyền ư? Thế thì có gì tốt chứ?

Cho dù vậy, Trần Hữu Nghị vào lúc này, khi đối diện với ánh mắt khiêu khích của Thẩm Lăng, cũng không hề nao núng, chỉ chậm chạp bổ sung một câu: “Đúng vậy, hai ngày nay cô ấy bị bệnh nằm trong viện, người bạn là tôi đây tất nhiên phải chăm sóc cô ấy chu đáo, đến ngay cả hôm nay khi xuất viện, cô ấy cũng chủ động nhờ tôi giúp sắp xếp hành lý. Nếu đây không phải là mối quan hệ bạn bè tốt đẹp, mối quan hệ bạn bè thông thường, thì còn cần cô ấy phải thông báo nữa sao.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.