Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 391



Chương 391

“Không được.”

Lê Tuấn đột nhiên nghiêng đầu trả lời.

Nhưng lúc này, bởi vì khoảng cách giữa hai người rất gần nhau nên có thể ngửi thấy mùi thơm của rượu trên người của đối phương.

Mà mùi rượu này càng gợi lên sự khô nóng trong nội tâm hai người.

Lê Tuấn vẫn còn tỉnh táo hơn Tống Ngọc.

Anh vội vàng lui về phía sau một chút, đứng lên nói: “Phải trở về thôi.”

Ai ngờ lúc này, khi Lê Tuấn rời đi, Tống Ngọc mất chỗ dựa lập tức mất trọng tâm lảo đảo như chuẩn bị ngã, tay cô vội vàng tìm nơi để túm lấy, kinh sợ kêu lên một tiếng.

Thấy thế Lê Tuấn vội vàng bắt lấy tay cô, cánh tay dùng sức kéo người con gái này lại.

Lúc sau Tống Ngọc muốn đứng lên nhưng cả người giống như không có xương, cứ dính ở trên người anh không chịu xuống.

Mà lúc này Lê Tuấn không rõ vì nguyên nhân gì cũng không cự tuyệt, cứ thế ôm cô ở trên người rồi trở về.

Tống Ngọc cùng Lê Tuấn không muốn bố mẹ hiểu lầm nên đi vòng qua sân sau để trở về. Lúc này Lê Tuấn đưa cô về phòng, chính lúc định thoát ra để đi thì Tống Ngọc đột nhiên lại ôm lấy thắt lưng của anh, lẩm bẩm nói: “Anh đừng đi.”

Lê Tuấn bị cô ôm lấy, dưới thân như truyền đến một dòng điện, anh không dám phản ứng lại. Trên người lại càng ngày càng nóng, tác dụng của cồn ngày càng phát tác mạnh mẽ.

Thậm chí trước mắt anh lại xuất hiện một chút mê man.

Nhưng mà Lê Tuấn cũng không hoàn toàn đánh mất lý trí, trong đầu anh vẫn luôn tồn tại một suy nghĩ, đây là Tống Ngọc, anh không thể cùng cô có hành động tiếp xúc thân mật như vậy được.

Vì thế anh lập tức đưa tay gỡ ngón tay của Tống Ngọc ra, đang định đứng lên.

Anh thật không ngờ rằng bình thường nhìn cô gầy yếu như vậy mà lúc này đây lại sức lực ôm anh lại lớn như thế. Điều anh không ngờ được nhất chính là cô lại quấn chặt bên hông của anh, cho dù Lê Tuấn có gỡ ra thế nào cũng không được

Có lẽ thấy Lê Tuấn cũng bó tay với bộ dạng của mình nên Tống Ngọc cảm thấy buồn cười, cô khanh khách cười lên một tiếng.

Lúc này thấy cô cười khiêu khích, khuôn mặt của Lê Tuấn lập tức đen xì. Biết bản thân mình bị trêu chọc, anh cũng không giơ cao đánh khẽ nữa, trên tay càng dùng thêm lực. Tống Ngọc cũng chỉ là con gái, sức lực không khỏe bằng anh, rất nhanh không trụ được nữa. Lê Tuấn cầm cổ tay cô, tách cô ra khỏi người mình.

Tống Ngọc mới bị giật tay ra không bao lâu, đột nhiên lại như cá chép từ trên giường bật dậy đứng lên. Thừa dịp lê Tuấn không để ý, cô lập tức dùng hai tay quấn ngang lưng anh.

Lúc này do hành động của Tông Ngọc rất đột ngột, Lê Tuấn không hề có phòng bị, theo quán tính cả người anh ngã về phía Tống Ngọc. Chính là người cô cũng không vững, vì thế hai người cứ thế ngã xuống giường. Dưới cơ thể của hai người là tấm đệm mềm mại.

Tuy rằng Tống Ngọc bị đè ở phía dưới nhưng cũng không cảm thấy đau ở chỗ nào, ngược lại còn giảo hoạt cười nói: “Để em xem bây giờ anh còn muốn chạy đi đâu?”

Lê Tuấn nhìn cô chằm chằm không nói gì.

Một lát sau cơ thể hai người đều nổi lên phản ứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.