Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 397



Chương 397

Phạm Nhật Minh thản nhiên thu hồi ngón tay. Anh sờ lên ngón tay vừa chạm vào má Nguyễn Khánh Linh, dường như trên đầu ngón tay còn lưu giữ xúc cảm mềm mại mịn màng của gò má cô. Anh giả vờ đứng đắn nói: “Nếu tôi không đi được thì lúc đó tôi sẽ kêu người chuẩn bị quà, em mang theo là được.”

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh lắc đầu từ chối: “Không cần, tôi đã chuẩn bị một món quà rồi. Là món quà lúc trước bậc thầy gốm sứ Trần Quốc Nam tặng cho tôi, xem như chúng ta cùng tặng chung cho họ.”

Nghe vậy, Phạm Nhật Minh càng sung sướng hơn. Anh nhìn cô, hài lòng gật đầu. Cô nàng này càng ngày càng hiểu chuyện, không còn phân biệt rạch ròi với mình như trước kia.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến ngày liên hoan của Nguyễn Khánh Nga. Lê Tuấn vốn không có tâm trạng tham dự, nhưng nghe Nguyễn Khánh Nga nói Khánh Linh cũng sẽ tới dự, anh lập tức dao động. Trong ấn tượng, đã lâu anh không được gặp Khánh Linh, không biết lúc này cô ấy thế nào rồi…

“Được, tôi sẽ đến dự.” Lê Tuấn đáp. Lúc hỏi ý kiến của Tống Ngọc, cô bất mãn nhìn anh, hỏi: “Vui không?”

Trải qua mấy ngày nay, cô cũng đã thoát khỏi ám ảnh hôm đó. Chẳng qua chỉ là một lớp màng thôi mà, không có nó chẳng lẽ anh ấy sẽ không yêu mình? Nghĩ vậy, Tống Ngọc cũng thấy thoải mái hơn. Lúc này cô cần làm chuyện gì đó để phân tán sự chú ý của mình.

“Tôi không biết nữa, nhưng nghe nói là rất đông người, chắc là cũng vui.” Lê Tuấn trả lời.

Nghe vậy, Tống Ngọc suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được rồi, đi thôi.”

Lam Hạ phì cười, hơi híp mắt, “Nếu không nói cho tôi biết, tôi cũng quên mất chuyện này, nếu để ý thì về sau tôi sẽ gọi anh là sếp Lục.”

Tính cách của cô chính là như vậy, nếu quen một người thì sẽ gọi người đó như thế!

Hơn nữa, gọi như vậy cảm thấy rất thoải mái!

Khi đi làm, cô có vẻ rất nghiêm túc khuôn phép, khi tan làm, lúc vui vẻ cô cũng có thể chơi đến điên cuồng.

“Lam Lam, không ngại, một chút cũng không để ý, nếu không em thử gọi anh Húc Trần một chút?” Nụ cười của Lục Húc Trần rất rạng rỡ, dụ dỗ cô.

Khi anh còn nhỏ, cô đi theo anh cả ngày, gọi anh Húc Trần anh Húc Trần không ngừng, mỗi lần nghĩ đến đây, dưới đáy lòng anh lại gợn lên một tia dịu dàng.

Lam Hạ trợn mắt lên trừng anh, anh Húc Trần, má ơi!

Lục Húc Trần cố ý muốn cô nổi da gà có đúng không.

Cô cười gian, chỉ vào khóe mắt anh: “Lục Húc Trần, anh đừng có làm tôi buồn nôn nữa, Cố Thư Anh gọi anh là anh Húc Trần, giọng nói dịu dàng động lòng người đó, ngay cả tôi là một người phụ nữ, cũng cảm thấy cơ thể rất thoải mái, đám đàn ông các anh nghe xong chắc hồn cũng bay mất rồi.”

Lục Húc Trần nghe vậy không nhịn được giơ ngón tay lên gõ lên trán cô một cách sủng nịch, ngón tay rất đẹp, ở dưới ánh đèn có vẻ hơi trong suốt, đường nét uyển chuyển đến mức không có khớp xương, sạch sẽ tao nhã và lịch sự.

“Cô gái nhỏ, có phải em cố ý nhắc tới cô ta khiến anh chán ghét không?” Lục Húc Trần nhìn cô không hài lòng.

Cô gái này, mọi thứ đều tốt, nhưng đầu lại không thông.

Lam Hạ sờ sờ nơi anh gõ, hơi nén giận nhìn anh.

Thực ra trong lòng cô có cảm giác rất kỳ lạ, cô và Lục Húc Trần mới gặp nhau có vài lần.

Nhưng vẫn luôn có cảm giác quen thuộc xa lạ, giống như bây giờ vô thức đến gần, để cho cô có cảm giác, bọn họ giống như đã quen nhau nhiều năm, loại cảm giác quen thuộc mãnh liệt kia, sẽ khiến cô không tự chủ được mà thả lỏng ở trước mặt anh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.