ra, đưa đũa cho Phạm Nhật Minh, mong chờ anh thưởng thức rồi đáng giá
Nhưng Phạm Nhật Minh vẫn không thể hiện cảm xúc gì, chỉ yên tĩnh ngồi ăn. Lúc giơ tay nhấc
chân đều toát ra sự quý phái, nhưng khuôn mặt lạnh lùng cũng khiến anh tựa như một ngọn núi
tuyết, cách xa người ngoài đến nghìn mét.
Cuối cùng Nguyễn Khánh Linh cũng không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: "Ăn không ngon à?"
Phạm Nhật Minh để đũa xuống, nhìn cô bằng ánh mắt thâm thâm trầm lạnh lẽo, anh không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại.
"Chắc chắn là không đi?" Đ
Nguyễn Khánh Linh sững sờ rồi hiểu ra, anh
đang nói về chuyện tối ngày hôm qua.
"Tôi đã đọc lời thề trong hôn lễ rồi mà, tuy anh
không chính tại nghe được, nhưng tôi đã nói với
tất cả mọi người, dù là khi thịnh vượng hay khó khăn, dù khi già yếu hay mạnh khỏe, tôi cũng sẽ cùng anh đối mặt, tôi không phải người nói không giữ lời!"
Ánh mắt cô rất thành khẩn, giọng nói trong trẻo, giống như một tờ giấy trắng trải rộng trước mặt Phạm Nhật Minh.
Đột nhiên nghĩ đến biểu hiện tối qua của mình, cô vội vàng bổ sung: "Tối hôm qua, tối hôm qua chỉ là do tôi chưa chuẩn bị tâm lý kĩ thôi. Tôi nghĩ đến cơ thể anh bất tiện, không thể làm việc ấy."
"Có phải tôi lại nói sai gì đó nữa không?"
Nguyễn Khánh Linh bỗng dưng ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi, lại khiến người ta không thể tức giận với cô.
Phạm Nhật Minh uống một ngụm nước, hằng
giọng.
"Không có"
Nguyễn Khánh Linh thở phào một hơi.
Sau khi ăn xong, hai người vào vườn hoa phơi
nắng, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh khoan thai của
Phạm Nhật Minh, Nguyễn Khánh Linh đột nhiên
cảm thấy vận mệnh của mình cũng không đến nỗi đau khổ như vậy,
Hai người chưa kịp ngồi chưa ấm chỗ, thù ở
bên ngoài đã vang lên tiếng mấy người đàn ông lớn tiếng nói chuyện với nhau.
Nguyễn Khánh Linh nghe tiếng thì quay lại
nhìn, xuyên qua hàng rào ở sau vườn, chỉ thấy
mấy người đàn ông say khướt đang đi từ biệt thự trước mắt qua đây.