Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 412



Chương 412

Chỉ riêng khách sạn này đã không chỉ là năm sao, mà là thuộc chuỗi khách sạn cao cấp toàn cầu, ngay cả doanh nhân bình thường cũng không tiếp đãi, chỉ có những doanh nhân có tên trên bảng tỷ phú Forbes, thậm chí là ở những quốc gia thuộc chế độ quân chủ lập hiến như nước Anh, nơi này chỉ chuyên dùng để chiêu đãi quý tộc hoàng thất mà thôi.

Lúc trước Nguyễn Khánh Nga cũng tốn rất nhiều công sức mới có thể tổ chức yến tiệc ở đây. Nhưng cô ta không ngờ khách sạn này lại là của nhà Tống Ngọc! Chẳng trách…

Chẳng trách vừa rồi cô ta nói muốn thay lễ phục trên lầu, đây là nhà của cô ta, đương nhiên chuẩn bị sẵn sàng lễ phục.

Nhận thấy sự thật này, sắc mặt của Nguyễn Khánh Nga từ trắng chuyển sang đỏ, lại từ đỏ ngả sang trắng. Cô ta không ngờ kết quả cuối cùng lại như vậy. Cô ta vốn tưởng rằng mình có thể hạ nhục Tống Ngọc thêm một lần, nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược.

Nguyễn Khánh Nga cảm thấy gò mò nóng ran, giống như bị một bàn tay vô hình tát mạnh lên mặt. Chết tiệt! Cô ta đùa giỡn mình! Lúc nãy mình bình luận túi xách của cô ta, cô ta lại không biện hộ mà còn hùa theo mình, báo hại mình cho rằng nhà Tống Ngọc thật sự nghèo khổ.

Bây giờ Nguyễn Khánh Nga mới hiểu được, thì ra Tống Ngọc vẫn xem trò hay. Còn mình giống như tên hề, không biết tự lượng sức nhảy nhót trước mặt cô ta.

“… Cảm ơn.” Dù Nguyễn Khánh Nga căm thù đến mấy, lúc này cũng không dám biểu hiện ra mặt. Đây chính là cô cả của nhà họ Tống, sao cô ta còn có thể không kiêng nể gì sỉ nhục như vừa rồi?

Thậm chí Nguyễn Khánh Nga còn nhớ tới chuyện mấy ngày trước, mình đẩy Tống Ngọc xuống sông, nếu bị người nhà họ Tống biết thì chẳng phải mình sẽ xong đời hay sao?

Cô ta càng nghĩ càng sợ hãi, nhất là khi đối diện với ánh mắt cười như không cười của Tống Ngọc, cô ta cảm thấy người này đã nhìn thấu suy nghĩ của mình. Tim Nguyễn Khánh Nga đập thình thịch, rõ ràng là có tật giật mình.

Sau khi giám đốc Hiếu rời đi, Tống Ngọc cũng cảm thấy nhàm chán. Nguyễn Khánh Nga đã biết thân phận mình, vậy thì trêu đùa cô ta cũng không còn thú vui. Vì thế cô quay sang nói với Lê Tuấn: “Chúng ta cũng đi thôi.”

Lê Tuấn không lên tiếng, chỉ gật đầu. Hai người lập tức rời đi, không nói cho Nguyễn Khánh Nga một tiếng. Nguyễn Khánh Nga kinh ngạc đứng tại chỗ, thật lâu sau không có động tĩnh gì. Lúc này, đám bạn của cô ta lại gần hỏi: “Khánh Nga, cậu đứng đó làm gì vậy?”

Nguyễn Khánh Nga lập tức hoàn hồn, phất tay, vẻ mặt né tránh: “Không có gì, không có gì…” Sau đó cô ta nhân tiện nói: “Chúng ta tới quán bar thôi!

“Ha ha ha! Được!”

Một đám người phụ họa, sau đó cả đám kéo nhau rời đi, cùng tới quán bar. Chẳng qua Nguyễn Khánh Nga không phát hiện một chiếc xe vẫn bám theo sau họ.

Đến quán bar, một đám người liên tục uống rượu nhảy disco, bầu không khí trào dâng lên cao nhất. Nguyễn Khánh Nga muốn say rượu, không thì cô ta sẽ chỉ nghĩ tới chuyện vừa xảy ra trong bữa tiệc. Phạm Nhật Minh cảnh cáo đe dọa mình vì bảo vệ Nguyễn Khánh Linh.

Lê Tuấn buồn bã say rượu vì Nguyễn Khánh Linh. Tống Ngọc lại là thiên kim của nhà giàu nhất… Mọi chuyện đều như ngọn núi lớn đè nặng trong lòng cô ta, gần như khiến cô ta nghẹt thở.

“Nào! Uống tiếp!” Nguyễn Khánh Nga cầm chai rượu tu ực ực. Thấy cô ta uống hăng say như vậy, đám người cũng không nguyên nhủ, thậm chí còn ồn ào khuyến khích, kêu thêm một thùng rượu tới, tri kỷ khui nắp chai cho cô ta.

Hai ba chai rượu vào bụng, Nguyễn Khánh Nga nhanh chóng mơ mơ màng màng. Cô ta cảm thấy thân thể mình như bị trói buộc, cố gắng giãy dụa trốn thoát. Thế nên uống rượu trở thành cách duy nhất giúp cô ta giải tỏa.

“Ôi chao! Tửu lượng của Khánh Nga đỉnh đấy!”

“Kêu thêm mấy thùng nữa, xem cô ấy có thể uống được bao nhiêu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.