Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 413



Chương 413

Không lâu sau, cả đám đều uống rượu đến mức đầu óc choáng váng. Nhất là Nguyễn Khánh Nga, lúc này đã hoàn toàn mất hết ý tức, ngã gục trên sofa, chỉ biết cười ngờ nghệch.

Cô ta không uống tiếp, lúc này thậm chí cô ta còn không thể thấy rõ trong chai có rượu hay không. Bên cạnh cô ta là mấy người bạn cũng đều ngã ngang ngã dọc, tốt một chút thì còn có thể đỡ tường đứng dậy, chẳng qua chưa chống đỡ được mấy giây đã ngã xuống.

Đột nhiên, Nguyễn Khánh Nga được bế lên. Cô ta giãy dụa muốn nhìn mặt người kia, nhưng chỉ thấy hình ảnh bị nhòe, hoàn toàn không thấy rõ mặt người đó.

Bất giác, trong miệng cô ta đã bị rót mấy ly rượu. Nguyễn Khánh Nga hoàn toàn mất hết ý thức. Cô ta mềm nhũn ngã vào lòng người kia, hoảng hốt cảm thấy hình như mình đang di chuyển. Nhưng cô ta thậm chí không có sức mở mắt ra, huống chi là giãy dụa.

Người đàn ông bế cô ta đi ra quán bar. Hai người ngồi vào xe, anh ta đóng sầm cửa xe, vội vàng xé rách quần áo trên người cô ta, không hề mơn trớn mà lập tức đâm vào.

“Á!” Nguyễn Khánh Nga đau đớn kêu lên, tay chưa kịp nâng lên đã mềm mại rũ xuống. Người đàn ông không hề thương tiếc cô ta, hung hăng va chạm thân thể dưới thân mình, bày cô ta thành đủ tư thế nhục nhã đâm vào, dường như uốn đòi lại tôn nghiêm bị chà đạp. Ban đầu cô ta còn có ý định gãy dụa, đến sau này cô ta thậm chí còn rên rỉ càng ngày càng phóng đãng, quấn chặt eo anh ta, không ngừng khát vọng anh ta nhồi đầy cơ thể mình…

“Hừ, đúng là đồ đê tiện…” Trình Nam bỡn cợt nhìn người phụ nữ nằm dưới thân mình, động tác càng thô lỗ.

Trong lúc hai người đang mây mưa, cửa kính xe bị gõ mấy phát. Diễn biến bất thình lình khiến Trình Nam khựng lại, vội vàng nhìn ra ngoài. Mấy người đàn ông xa lạ đứng bên ngoài, nhưng bộ đồng phục trên người họ khiến anh ta cảm thấy bất an kinh hãi, nhưng người phụ nữ dưới thân còn đang vặn vẹo rên rỉ.

“Cảnh sát đây! Cho hai người năm phút, mặc quần áo xong bước ra đây!” Giọng nói tràn đầy sức mạnh vang lên.

Trình Nam cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Nghe thấy mệnh lệnh này, anh ta lảo đảo rời khỏi thân thể Nguyễn Khánh Nga. Nhưng cô ta lại quấn chặt cổ anh ta, không chịu cho anh ta rời đi.

“Đừng đi mà…” Nguyễn Khánh Nga rên rỉ. Trình Nam còn chưa kịp đứng dậy thì bị cô ta kéo xuống. Anh ta nổi giận, tát cho cô ta một phát thật mạnh: “Con đàn bà chết tiệt! Cảnh sát tới kìa!”

Nguyễn Khánh Nga bị tát đau đớn, cuối cùng không quấn lấy anh ta như trước. Trình Nam nhanh chóng mặc quần áo, không quan tâm thân thể trần truồng của Nguyễn Khánh Nga mà mở cửa xe, giơ tay hay lên cười lấy lòng: “Anh cảnh sát, các anh đừng hiểu nhầm, em là dân lành mà.”

Bên ngoài là ba cảnh sát, hai nam một nữ. Nam cảnh sát dẫn đầu thấy chỉ có mình anh ta đi ra, nhíu mày hỏi: “Còn một người nữa đâu?”

Trình Nam không quay đầu lại đáp: “Ở trong xe.”

“Cậu quay lưng lại, giơ tay cao lên, nằm lên xe!” Nam cảnh sát nghiêm khắc nói, đưa mắt nhìn thoáng qua trong xe, chỉ thấy thân thể trần truồng nằm trong xe, hình như còn đang uốn éo… Anh lập tức dời mắt đi, vừa giận vừa xấu hổ, quay sang nói với nữ cảnh sát sau lưng: “Cô vào trong xe mặc quần áo cho cô ta rồi kéo ra!”

Người trẻ tuổi thời nay đúng là càng ngày càng to gan, dám làm chuyện này ngay giữa thanh thiên bạch nhật, cũng không sợ mất mặt, còn phát ra động tĩnh lớn như vậy, nếu không phải người qua đường tố cáo thì họ cũng sẽ không tới đây bắt hai người này.

Nữ cảnh sát chui vào xe, sửng sốt khi thấy Nguyễn Khánh Nga. Trời đất ơi, cô nàng này phóng đãng thế cơ à? Thấy cảnh sát tới mà còn chưa chịu mặc quần áo? Đồng thời cô ta còn liên tục cất tiếng rên rỉ mờ ám, dường như chưa tỉnh táo từ trong tình dục.

Nữ cảnh sát còn trẻ, chưa từng trải nghiệm ái tình nên chỉ có thể đỏ mặt, vội vàng dời mắt, tìm kiếm quần áo rơi rụng trong xe. Nhưng quần áo của cô ta đã bị xé rách, cuối cùng cô miễn cưỡng tìm được một chiếc áo khoác mặc cho cô ta. Mặc dù áo khoác cũng bị xé, nhưng ít ra có thể che khuất những chỗ trọng yếu trên người cô ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.