Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 415



Chương 415

“Cậu!” Nguyễn Mạnh Cường nhìn chằm chằm cảnh sát, nhưng người ta không hề sợ hãi mà nghênh đón tầm mắt của ông ta. Cuối cùng ông ta ép bản thân tỉnh táo lại, hít sâu một hơi: “Được rồi, tôi có thể hỏi cậu ta mấy câu không?”

Cảnh sát không trả lời ngay mà nhìn ông ta một lát, xác nhận ông ta đã bình tĩnh thì mới gật đầu: “Được.”

Mấy cảnh sát đứng canh chừng, Nguyễn Mạnh Cường cũng không xa cầu họ có thể tránh mặt. Ông ta bước lên, quan sát người đàn ông đã cưỡng hiếp Nguyễn Khánh Nga. Khuôn mặt ẻo lả, vừa thấy đã biết không phải là thứ tốt lành gì. Ông ta không nhịn được nổi giận, vẫn cố gắng ép mình kìm nén, bình tĩnh hỏi: “Mày làm nghề gì? Trong nhà đang làm gì?”

Trình Nam biết đây là bố của Nguyễn Khánh Nga. Anh ta chỉ liếc nhìn ông ta rồi rũ mắt, không biết suy nghĩ gì, một lát sau mới đáp: “Tôi là diễn viên, gia đình đều là giai cấp làm công ăn lương bình thường.”

Nghe vậy, ánh mắt Nguyễn Mạnh Cường trầm xuống, mím chặt đôi môi, tỏa ra khí thế lạnh lẽo. Một tên diễn viên nho nhỏ, gia đình không quyền không thế mà cũng dám nhúng chàm con gái ông ta!

“Mày thích Khánh Nga không?” Nguyễn Mạnh Cường lại hỏi.

Song lần này, Trình Nam không đáp lời. Nguyễn Mạnh Cường chờ hồi lâu mà thấy anh ta vẫn không lên tiếng, có nghĩa là im lặng phủ nhận, càng chọc giận ông ta.

“Khốn khiếp! Mày nói gì đi chứ! Mày không thích Khánh Nga mà còn… Còn làm chuyện đó với con bé sao? Hả?”

Thấy Nguyễn Mạnh Cường lại bắt đầu kích động, cảnh sát lập tức tiến lên kéo ông ta ra ngoài. Nguyễn Mạnh Cường trở về phòng, Nguyễn Khánh Nga đã ngừng khóc. Thấy ông ta quay về, cô ta vội chui ra từ lòng mẹ, kéo áo khoác hỏi: “Bố ơi, anh ta đã bị bắt vào tù chưa?”

Sắc mặt của Nguyễn Mạnh Cường lại rất khó coi. Ông ta không nói một lời. Thấy vậy, Nguyễn Khánh Nga bỗng có linh cảm chẳng lành, nôn nóng kêu: “Bố?”

Đặng Phượng nhìn Nguyễn Mạnh Cường. Theo những gì bà ta biết về chồng mình, vừa thấy sắc mặt của ông ta, bà ta biết chuyện này rất khó giải quyết. Bà ta không nhịn được đứng dậy, hai mẹ con đều nhìn ông ta. Nguyễn Mạnh Cường bước đến trước mặt họ, ngẩng đầu lên. Ông ta cảm thấy trên đầu mình như có gánh nặng ngàn cân. Ông ta nhìn con gái mình, vẻ mặt cô ta đâu còn kiêu ngạo như xưa, chỉ còn lại sắc mặt tái nhợt và đôi mắt sưng húp. Ông ta không nhịn được đau lòng, đồng thời còn rất áy náy.

“Khánh Nga… Bố có lỗi với con…” Nguyễn Mạnh Cường vất vả nói. Nguyễn Khánh Nga khiếp sợ nhìn ông ta, khàn giọng hỏi: “Tại sao bố lại xin lỗi con? Tên súc vật kia cưỡng hiếp con, chẳng lẽ còn chưa đủ để tống cổ anh ta vào tù sao?”

“Đúng thế! Hắn ta làm chuyện xấu xa như vậy, chẳng lẽ cảnh sát còn sẽ thả hắn ta?” Đặng Phượng cũng lên tiếng.

Nguyễn Mạnh Cường vẻ mặt phức tạp nhìn hai người, thở dài một hơi: “Cậu ta khăng khăng nói Khánh Nga tự nguyện, cảnh sát chờ lấy lời khai của Khánh Nga thì mới có thể kết tội cậu ta.”

“Vậy thì lấy lời khai đi! Anh ta cưỡng hiếp con còn gì! Khi đó con say rượu, hoàn toàn không có ý thức nên mới xảy ra quan hệ với anh ta…” Nguyễn Khánh Nga còn chưa nói hết câu thì đã thấy bố mình thong thả lắc đầu.

“Không được.” Nguyễn Mạnh Cường nói: “Con không thể nói vậy.”

“Tại sao?” Nguyễn Khánh Nga lập tức mất khống chế, quát lên.

Thấy vậy, Nguyễn Mạnh Cường vô cùng đau lòng, tiến lên ôm cô ta, thống khổ giải thích: “Nếu con phủ nhận, viện kiểm sát chắc chắn sẽ đưa ra tố tụng, lúc đó chuyện này sẽ bị lan truyền khắp nơi, con lại là con gái của bố, chẳng mấy chốc mọi người đều sẽ biết chuyện này! Khi đó con còn mặt mũi nào mà sống sót?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.