Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 417



Chương 417

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Nga nhìn mẹ mình cười lạnh: “Con còn tưởng mẹ cũng nhát gan sợ phiền phức như ba.”

Môi Đặng Phượng nhúc nhích, muốn kêu Nguyễn Khánh Nga chú ý nói năng. Dù Nguyễn Mạnh Cường tệ đến mấy thì cũng không thể bất kính với ông ta. Nhưng nhìn dáng vẻ chật vật của con gái, Đặng Phượng không thể nhẫn tâm, đành phải thở dài nói: “Khánh Nga, con yên tâm, mẹ sẽ báo thù giúp con.”

“Báo thù kiểu gì?” Nguyễn Khánh Nga bỗng hỏi.

“Mẹ sẽ bỏ tiền thuê người cho hắn ta một bài học, để hắn ta biết cái gì gọi là sống không bằng chết!” Sắc mặt Đặng Phượng trở nên ác độc. Dám làm tổn thương con gái bà ta, đúng là không biết trời cao đất rộng!

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Nga bỗng nảy sinh mưu kế, bình tĩnh nói: “Mẹ đừng đánh anh ta tàn phế, chỉ cần thuê người rạch mặt anh là đủ để anh ta sống không bằng chết rồi. Anh ta là người trong giới giải trí, mặt bị hủy dung còn đau khổ hơn là cái chết.”

Nghe vậy, Đặng Phượng trầm tư gật đầu. Đêm hôm đó, Đặng Phượng và Nguyễn Khánh Nga về nhà rất khuya.

Nguyễn Mạnh Cường lo lắng không ngủ được nên chờ ở phòng khách, thấy hai người bình yên về nhà, ông ta mới yên lòng. Ông ta vội vàng tiến lên hỏi: “Hai người đã về rồi, đói chưa? Tôi kêu người hầu nấu bữa khuya ăn nhé?”

Nhìn vẻ mặt lấy lòng của Nguyễn Mạnh Cường, Nguyễn Khánh Nga vô cùng chướng mắt, lạnh lùng hừ một tiếng rồi lên lầu. Thái độ của con gái khiến Nguyễn Mạnh Cường cảm thấy trái tim đau nhói.

Ông ta lại quay sang nhìn Đặng Phượng, mong chờ thái độ của bà ta sẽ tốt hơn một chút. Khánh Nga còn nhỏ, không hiểu chuyện thì ông ta có thể thông cảm, nhưng mấy năm gần đây, vợ của ông ta cũng biết ông ta đối xử với mẹ con họ như thế nào. Song Đặng Phượng lại hờ hững lắc đầu: “Không cần.” Nói rồi quay đầu muốn lên lầu.

Nguyễn Mạnh Cường đột nhiên kéo tay bà ta, một lát sau mới nói: “Tôi biết mẹ con bà còn giận vì chuyện vừa rồi. Bà cứ yên tâm, tôi sẽ tìm người nghĩ cách tống cổ thằng súc vật đó vào tù.”

Ai ngờ Đặng Phượng lại hất tay ông ta ra, trào phúng nói: “Không phiền ông, chúng tôi có thể tự làm.” Dứt lời, Đặng Phượng liền lên lầu, bỏ mặc Nguyễn Mạnh Cường đứng tại chỗ ngơ ngác. Gì mà họ có thể tự làm? Hai người phụ nữ quen biết ai trong giới chính trị, lại có bản lĩnh gì mà giải quyết chuyện này? Nguyễn Mạnh Cường bỗng cảm thấy bất an…

Nguyễn Mạnh Cường bỗng có linh cảm, chuyện mà hai mẹ con họ sắp làm sẽ mang lại phiền phức cho ông ta. Nguyễn Mạnh Cường còn tính chờ buổi tối lên giường sẽ trò chuyện với Đặng Phượng, gần đây ông ta đang ở trong giai đoạn nhạy cảm nên đừng gây sự cho ông ta.

Nhưng đêm đó Đặng Phượng lại không về phòng ngủ chính, bà ta ở trong phòng ngủ của Nguyễn Khánh Nga, hơn nữa họ còn khóa cửa lại, rõ ràng là không muốn ông ta quấy rầy họ. Ban đầu Nguyễn Mạnh Cường còn nhẫn nại, bây giờ lại không chịu được nữa.

Ông ta biết hôm nay Khánh Nga chịu thiệt thòi rất lớn, nhưng ông ta đã đồng ý sẽ giúp đỡ giải quyết rồi cơ mà? Khánh Nga giận đã đành, Đặng Phượng già đầu rồi mà còn giống y hệt con gái là sao? Tại sao không biết suy nghĩ cho mình? Tình trạng của công ty dần dần xuống dốc, sau lần khủng hoảng kinh tế trước đó, công ty đã không còn được như trước kia. Nhưng ông ta không ngờ bây giờ ngay cả vợ mình cũng không hiểu mình, thậm chí còn cùng con gái ép mình…

Nguyễn Mạnh Cường càng nghĩ càng giận, cuối cùng dứt khoát không suy nghĩ nữa, xoay người rời đi. Nếu họ đã tự tin có thể tự giải quyết thì ông ta sẽ mặc kệ, nhìn xem họ có thể làm trò gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.