Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 425



Chương 425

Nguyễn Khánh Nga lại bị cưỡng hiếp, Nếu loại chuyện này xảy ra với bất kỳ người phụ nữ nào, cô đều sẽ cảm thấy thương cảm, dù có xảy ra với Nguyễn Khánh Nga, cũng không ngoại lệ.

Tuy nhiên, những hành động sau đó của Đặng Phượng lại thật sự là quá mức thâm độc, nếu không phải đúng lúc có một cảnh sát đi ngang qua phát hiện được nạn nhân, chỉ e là anh ta có thể sống sót được hay không, thì đó cũng là một vấn đề.

Đột nhiên, Nguyễn Khánh Linh nghĩ tới trước đây khi cô và Phạm Nhật Minh đến bệnh viện thăm dì Thôi, bà ấy từng nói với hai người họ rằng nguyên nhân năm đó khiến mẹ cô chết chính là bởi vì Đặng Phượng đã uy hiếp phó viện trưởng Trương cùng bà ta thông đồng làm bậy.

Ở trong lòng Đặng Phượng, chỉ cần có thể đạt được mục đích, bất kể hy sinh hết bao nhiêu mạng người cũng không quan trọng.

Mẹ của cô cũng chính là bị bà ta hại đến mất mạng trên bàn mổ như thế này.

Đáng đời lắm. Một người đàn bà độc địa như Đặng Phượng, người có tâm địa rắn rết, chỉ vì muốn đạt được mục đích của mình, mà không bỏ qua bất kỳ thủ đoạn nào, người phụ nữ như vậy thì nên bị nhốt trong phòng giam suốt quãng đời còn lại đi.

Nét thương cảm duy nhất trên gương mặt Nguyễn Khánh Linh vừa rồi, liền lập tức tan thành mây khói.

Khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, lúc này cô sớm đã không còn vẻ kinh ngạc nữa, thậm chí vẻ mặt của Nguyễn Khánh Linh còn bình tĩnh hơn so với lúc Nguyễn Mạnh Cường bước vào.

Cô như thể đã có một quyết định nào đó, liền mở miệng nói.

“Tôi không thể giúp được việc này, một là ông hãy đi tìm người khác, hai là ông hãy đợi đến khi mở phiên tòa, ông trở về đi.”

Lời nói của Nguyễn Khánh Linh vừa dứt, mấy người trong phòng khách lập tức đem tầm mắt qua nhìn cô.

Nguyễn Mạnh Cường vừa không thể tin được vừa mang theo chút vẻ tuyệt vọng, ông ta run rẩy môi, hỏi: “Khánh…Khánh Linh, con đang nói cái gì vậy?”

Vẻ mặt của Đường Hiểu Duy vẫn không thay đổi, cô nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Mạnh Cường, gằn từng chữ một nói: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không giúp, ông tìm nhầm người rồi.”

“Khánh Linh, sao con lại có thể như vậy được hả? Nó…em gái của con đã bị tổn thương đến thế này rồi.”

Lời nói của Nguyễn Mạnh Cường còn chưa nói xong, liền lập tức bị Nguyễn Khánh Linh ngắt lời, giọng nói của cô không lạnh không nhạt: “Sở dĩ Nguyễn Khánh Nga phát sinh ra chuyện này, nguyên nhân là do tôi hay sao?”

“Tại sao khi cô ta đi đến quán bar uống đến say xỉn như vậy, mà lại không hề nghĩ đến tình huống này? Nếu như ông muốn trách móc tôi, thì trước tiên ông hãy nghĩ đến bản thân mình, xem rốt cuộc là ông có đang làm tốt trách nhiệm của một người bố hay không đi.”

“Con gái vào lúc khuya như vậy rồi, mà vẫn không thấy trở về, ông cũng không gọi điện thoại hỏi thăm, hiện tại phát sinh ra loại chuyện này. Người đáng trách nhất hình như không phải là tôi, mà là bản thân ông đấy chứ?”

Nguyễn Mạnh Cường dường như không ngờ được rằng Nguyễn Khánh Linh lại có thể miệng mồm lanh lợi đến thế này, thậm chí ông ta còn không thể phản bác lại những lời mà cô đã nói.

Ông ta chỉ có thể ngơ ngác nhìn Nguyễn Khánh Linh, trong miệng lại không thể phát ra được một âm thanh nào.

Lúc này, vẻ mặt của Nguyễn Khánh Linh càng trầm xuống, cô nói một cách đầy ẩn ý: “Nếu như vợ ông đã làm ra những chuyện như vậy, thì ngay từ lúc đầu bà ta đã phải chuẩn bị tốt tâm lý, theo lý nên bị pháp luật trừng trị. Bất kể như thế nào, tôi cũng sẽ không giúp đỡ các người đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.