Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 435



Chương 435

Khi hai người sánh vai đi bên cạnh nhau, Lê Tuấn từ đầu đến cuối vẫn im lặng, anh ta rũ mắt xuống, cũng không biết là đang nghĩ gì.

Tống Ngọc vốn là người không thích không khí ngượng ngùng, vì vậy cô ấy chủ động khơi gợi đề tài, cười nói: “Vừa rồi anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, anh có động lòng với cô nữ sinh đến hỏi phương thức liên lạc của anh không?”

Khi cô ấy vừa ra khỏi lớp, liền nhìn thấy Lê Tuấn, thế là cô ấy liền tăng tốc bước nhanh đến, khi vừa định bước đến gọi cho anh ta, thì lại thấy một nữ sinh không biết từ đâu xuất hiện đến hỏi anh ta kết bạn Zalo.

Tống Ngọc đứng ở bên cạnh xem kịch hay một cách vô cùng hào hứng.

Người đàn ông này quả thực rất có sức hấp dẫn, chỉ vừa mới bước vào khuôn viên trường thôi, mà đã có người đến hỏi anh ta phương thức liên lạc rồi.

Sau đó, tất nhiên là cô ấy cũng nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người họ.

Khi Lê Tuấn nói rằng mình đã kết hôn, hơn nữa khi anh ta gọi cô ấy là vợ của mình, Tống Ngọc cứ cảm thấy có một cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong lòng.

Có chút mới mẻ, nhưng lại không thấy phản cảm.

Cô ấy bắt đầu nhìn thấy Lê Tuấn từ chối cô nữ sinh đó một cách nghiêm lời thẳng thừng, còn cho rằng anh ta không có hứng thú, kết quả là cô ấy lại nhìn thấy anh ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng người ta một lúc lâu, vẻ mặt đó vừa phức tạp vừa mang theo thứ xúc cảm rất khác biệt.

Tống Ngọc phát giác ra được có điều gì đó không ổn.

Tuy nhiên, Lê Tuấn lại không muốn trả lời câu hỏi của cô ấy, anh ta chỉ một mực đi về phía trước, tốc độ bước chân lại không nhanh, như thể anh ta đang có ý đợi Tống Ngọc sánh bước kịp mình.

“Này, anh đừng im lặng không nói chuyện chứ, thế này tôi lại càng thêm tò mò. Không phải là anh thích Khánh Linh sao, tại sao…”

Đột nhiên, giọng nói của Tống Ngọc im bặt lại, ánh mắt cô ấy dán chặt vào bóng người cách đó không xa, cô ấy đưa tay lên che miệng lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc xen lẫn sự hưng phấn.

“Tử Cường.”

Lê Tuấn chỉ nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của người phụ nữ bên cạnh, giọng nói đó chứa đầy rất nhiều cảm xúc, trong lúc nhất thời anh ta lại có chút tò mò, rốt cuộc là ai có thể khiến cô ấy bộc lộ cái cảm xúc như vậy?

Lê Tuấn không khỏi tỉ mỉ quan sát người đàn ông đối diện kia.

Có lẽ là vì làm phóng viên ở Trung Đông nên nước da của anh ta là một màu lúa mì khỏe mạnh, vào cuối mùa thu, anh ta lại đi mặc một chiếc áo tay ngắn màu sắc rằn ri, bên dưới phối với chiếc quần thể thao màu đen, những đường cong cơ bắp trên cánh tay của anh ta rất rõ ràng.

Người đàn ông cạo quả đầu trái tim gọn gàng, thân hình cao ráo và cường tráng.

“Tử Cường.” Tống Ngọc lại kêu lên một tiếng, chân của cô ấy không tự giác mà đi về phía người đàn ông, nhưng trên mặt lại lộ ra vài phần hoảng hốt.

Anh ta thực sự đã trở về? Có phải là cô ấy đang nằm mơ không?

Tống Ngọc đang suy nghĩ miên man, thì thấy Châu Tử Cường sải bước đi về phía mình, anh ta vươn cánh tay dài ra ôm trọn cả người cô ấy vào lòng.

Trên mặt người đàn ông cũng mang theo nụ cười, lộ ra bộ hàm răng trắng sáng.

“Tống Ngọc, anh đã trở về.”

Tống Ngọc ở trong vòng tay anh ta trông rất nhỏ nhắn đáng yêu, cô ấy lại còn đặc biệt ỷ lại vào anh ta, hai tay cô ấy ôm chặt lấy eo anh ta.

Cô mỉm cười, rồi đột nhiên lại bật khóc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.