Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 436



Chương 436

Lúc này, Lê Tuấn nhìn thấy cảnh tượng của hai người ôm nhau, anh ta cảm thấy chướng mắt không thể giải thích được, thế nên quay mặt đi chỗ khác không nhìn bọn họ nữa.

Thế nhưng anh ta lại cứ cảm thấy hai người bên cạnh mình, trông tựa như đống lửa trong ngày mùa hè vậy, dù cho anh ta có ngoảnh mặt đi, nhưng vẫn không thể tránh khỏi nhiệt độ nóng rực mà bọn họ phát tỏa ra.

Lê Tuấn nhẫn nhịn một lúc lâu.

Chỉ là đến cả bản thân anh ta cũng không thể ngờ rằng anh ta lại đưa tay ra tách hai con người đang ôm ấp kia ra ngoài.

Tống Ngọc rời khỏi vòng tay của Châu Tử Cường, Lê Tuấn lại đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt cô ấy tràn đầy nước mắt, hai mắt đỏ hoe như mắt thỏ vậy, nhưng đáy mắt lại vô cùng chua xót.

Trong khoảnh khắc đó, Lê Tuấn cảm thấy trái tim mình bất chợt đau nhói, anh ta cũng không kìm được nhíu mày.

Tại sao Tống Ngọc lại khóc, vả lại trong lòng cô ấy đang nghĩ gì, Lê Tuấn cũng có thể đoán được tám chín phần.

Không biết có phải là do bị cảm xúc của cô ấy ảnh hưởng hay không, trong lòng của Lê Tuấn lúc này cũng dâng lên một niềm chua xót khó tả.

Lúc này, Châu Tử Cường mới chú ý đến Lê Tuấn.

Đó là một khuôn mặt xa lạ, nhưng nhìn dáng vẻ của anh ta, thì khẳng định là có quen biết Tống Ngọc.

Tính cách của Châu Tử Cường cũng không phải dạng nhạy cảm lắm. Anh ta không nghĩ nhiều về chuyện này, còn cho rằng hai người là mối quan hệ bạn bè, thế nên liền chủ động tự mình giới thiệu: “Xin chào, anh là bạn của Tống Ngọc phải không? Tên tôi là Châu Tử Cường.”

Nói xong, Châu Tử Cường liền chủ động đưa tay ra.

Lê Tuấn nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc, cách anh ta đối xử với mọi người luôn lịch sự và chu đáo, nhưng hôm nay, khi anh ta nhìn người đàn ông này lại cảm thấy khó chịu không thể giải thích được.

Anh ta cũng không có đưa tay ra, chỉ cứ thế nhìn Châu Tử Cường, khiến bàn tay của người ta lơ lửng giữa không trung, trông rất khó xử.

Lúc này, Châu Tử Cường cũng đã phát giác được.

Anh ta cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này nhìn mình trông rất kỳ lạ, nhưng anh ta vẫn không nghĩ nhiều về điều đó, thay vào đó là Tống Ngọc ở bên cạnh nhìn thấy thái độ bất thường của Lê Tuấn, cô ấy lau đi nước mắt, rồi trừng mắt liếc nhìn Lê Tuấn một cái, khàn giọng nói: “Lê Tuấn?”

Nghe thấy tiếng cô ấy gọi mình, Lê Tuấn mới miễn cưỡng đưa tay ra bắt tay với Châu Tử Cường, nhưng lại nhanh chóng thả tay ra, cũng không tự giới thiệu mình.

Tống Ngọc cảm thấy không vui về thái độ của Lê Tuấn đối với Châu Tử Cường, nhưng lúc này cô ấy cũng không tiện nêu rõ, chỉ đành phải kìm nén trong lòng.

Chẳng qua là Châu Tử Cường con người ta lại không nghĩ nhiều như vậy, anh ta chỉ coi như là tính cách của Lê Tuấn không thích nói chuyện hay giao tiếp với người lạ, cho nên anh ta mới có biểu hiện như thế này.

Châu Tử Cường lại nắm lấy tay Tống Ngọc, nở một nụ cười vô cùng ấm áp: “Tống Ngọc, anh đặc biệt tới đây đón em đấy, vốn nghĩ là muốn liên lạc với em trước, nhưng điện thoại hết pin rồi, cho nên anh mới trực tiếp đến đây.”

Tống Ngọc ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn mình một cái đầu, vành mắt cô ấy lại không kìm được đỏ hoe, cười lắc đầu nói: “Không sao đâu, hôm nay anh thật sự đã tạo cho em một bất ngờ lớn rồi, anh không phải nói là còn phải đợi đến ba tháng nữa mới có thể trở về hay sao?”

“…”

Cả hai người họ nói chuyện cứ như bên cạnh không có người vậy, Lê Tuấn cảm thấy rằng mình đã hoàn toàn bị phớt lờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.