Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 484



Chương 484

Anh ta lẩm bẩm: “Cô gái vừa nãy tôi nhìn góc mặt trông rất xinh đẹp…”

Nghe vậy, Lâm Khải liếc anh ta một cái, không nói gì, tiếp tục đọc sách.

“Không được, tôi phải theo đuổi cô ấy!”

Giọng nói của anh ta đột nhiên vang lên cắt ngang việc đọc sách của Lâm Khải, anh ta khẽ cau mày, có chút không vui, trầm giọng hỏi: “Cậu có biết cô ấy là ai không? Có biết cô ấy học ở trường nào không? Cái gì cũng không biết mà đã cũng muốn theo đuổi người ta, không thực tế gì cả.”

Tuy nhiên, người bạn kia của anh ấy lại không thèm quan tâm đến điều này một chút nào, anh ta xua xua tay và cười đắc ý: “Không sao, không quen biết cũng có thể trở thành quen biết mà, hơn nữa…”

Lúc này, chỉ nhìn thấy anh ta với vẻ mặt tươi cười, lấy điện thoại di động ra: “Vừa rồi tôi còn chụp ảnh.”

“Cái gì?”

Giờ phút này, Lâm Khải nghe được lời bạn mình nói, biểu cảm trên mặt cuối cùng không kìm được nữa mà lộ ra vẻ kinh ngạc.

Nhưng anh thấy bạn mình có vẻ thật sự muốn theo đuổi cô gái vừa rồi.

Anh có lòng tốt khuyên: “Cậu đừng đưa ra quyết định sớm như vậy. Cậu suy nghĩ xem. Trước đây chúng ta đã đến thư viện rất nhiều lần, nhưng hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp cô ấy. Nói không chừng cô ấy đến đây để chụp vài bức ảnh rồi đăng lên story để làm màu với bạn bè thôi. Người như vậy mà cậu cũng để ý à?”

Ai dè, người bạn cười lắc đầu: “Với dáng vẻ xinh đẹp của cô ấy, cho dù bên trong có gì đều không quan trọng.”

“…”

Lâm Khải quyết định im lặng.

Người bạn không để ý đến sự im lặng của anh ấy, cười ngốc nghếch nhìn vào mấy bức ảnh mà anh ta đã chụp lén ban nãy, nhưng anh ta càng xem những bức ảnh này càng cảm thấy cô gái này quen quen, hình như anh  tđã thấy cô ở đâu đó rồi.

Rốt cuộc là gặp ở đâu nhỉ…

Lâm Khải đi mượn sách, phải ký tên ở bàn phục vụ, bạn của anh cũng đi cùng anh đến đó.

Đến bàn phục vụ, hai người lại nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh.

Lúc này, bạn anh có vẻ vô cùng phấn khích, anh ta kéo mạnh cánh tay của Lâm Khải: “Nhìn kìa! Nữ thần của tôi kìa! Thật là trùng hợp!”

Lâm Khải nhìn cách đó không xa, vừa hay chạm mắt với Nguyễn Khánh Linh .

Trong lòng anh cười lạnh, quả nhiên vừa rồi là cô giả vờ bỏ đi, chẳng qua là cô đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, nếu không, hai người sao lại có thể gặp lại ở đây với sự tình cờ như vậy.

Ngay khi Lâm Khải đã chuẩn bị sẵn sàng chờ người phụ nữ này hỏi cách liên lạc với mình, cô lại bình tĩnh thu hồi ánh mắt, rồi lướt qua anh, cả quá trình không dừng lại một chút nào, càng không có ý muốn bắt chuyện với anh.

Lâm Khải càng kinh ngạc, người phụ nữ này…

Vào lúc này, bạn của anh nhìn thấy khuôn mặt chính diện của Nguyễn Khánh Linh, anh ta chợt lấy tay vỗ vào đầu, cuối cùng anh ta cũng nhớ ra mình đã từng gặp người phụ nữ này ở đâu rồi!

“Lâm Khải! Tôi nhớ ra rồi!”

Người bạn đột nhiên hét lên một tiếng rất to.

Tiếng anh ta vừa phát ra, đến cả người ở bàn phục vụ cũng phải nhìn anh ta mấy cái đầy trách móc, Lâm Khải đăng ký xong, nhanh chóng xoay người đưa bạn mình đi thật xa, nói: “Đây là thư viện. Cậu nói nhỏ thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.