Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 490



Chương 490

Bấy giờ thì anh chàng nhà giàu kia đã tức giận lắm rồi, anh ta xoay người ngồi lên xe rồi đóng cửa đánh “rầm” một cái.

“Tình yêu ở khắp chốn, không thiếu người cho ông đây yêu nhé. Mau cút đi cho khuất mắt tôi!”

Nói xong, anh ta lái siêu xe rời đi, để mặc Phó Hà San đứng trơ trọi một mình ở đó. Cảm giác nhục nhã không nói lên lời nhanh chóng trào dâng trong lòng Phó Hà San.

Tất cả những sự nhục nhã mà cô ta phải hứng chịu trong ngày hôm nay đều là do Nguyễn Khánh Linh gây ra. Con nhỏ ti tiện đó, mình chắc chắn không thể bỏ qua cho nó một cách dễ dàng như thế được.

Nguyễn Khánh Linh bước vào quán ăn, khung cảnh bên trong trông cũng ổn nhưng chỗ ngồi thì bị lấp gần hết rồi, tất cả người ngồi trong quán đều là sinh viên đại học.

Phải vất vả lắm cô mới tìm được một chỗ để ngồi xuống, sau đó cô tùy ý gọi vài món.

Trong lúc chờ đợi đồ ăn được dọn lên, Nguyễn Khánh Linh không hề phát hiện ra ở một bàn cách đó không xa, ánh mắt của vài học sinh nam đang đảo quanh người cô với vẻ không tốt đẹp gì cho lắm.

Chúng đều là mấy tên côn đồ cắc ké ở các trường Đại học và Cao đẳng trong thành phố, ngày thường chúng hay lượn lờ quanh các trường đại học khác để tìm kiếm những nữ sinh viên Đại học xinh đẹp.

Nào ngờ hôm nay ông trời lại cho chúng một điều bất ngờ như vậy.

“Ông đây ở Hải Phòng lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên tao nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như thế này đấy, đi, bọn mình qua bên đó xem một chút…”

“Em gái nhỏ, em đi ăn một mình à?”

Nguyễn Khánh Linh nghe thấy một vài giọng nói ngả ngớn vang lên bên cạnh mình, ngay sau đó có vài thân hình cao lớn đổ những cái bóng dài xuống mặt cô.

Người nói chuyện là tên sinh viên đi đầu, cậu ta kéo cái ghế đối diện với Nguyễn Khánh Linh ra rồi ngồi xuống một cách tùy tiện, sau đó cậu ta nhướng mày nhìn cô gái đang ngồi trước mắt mình.

Mẹ nó, cô gái này càng nhìn gần càng đẹp.

Thấy Nguyễn Khánh Linh không để ý đến mình nhưng đám con trai cũng không giận, cô gái này xinh đẹp như vậy, sao chúng nỡ ra tay dạy dỗ cô cơ chứ?

Tên sinh viên dẫn đầu khẽ cong môi, hai chân bắt chéo vào nhau, tự cho rằng mình rất đẹp trai rồi nói: “Em gái nhỏ làm bạn gái anh không? Anh có thể bao nuôi em đấy.”

Nghe cậu ta nói thế thì Nguyễn Khánh Linh không khỏi nhíu mày, vốn dĩ cô không định đếm xỉa tới đám người này nhưng bây giờ nghe chúng nói thế thì cô không chịu được mà khuyên nhủ bằng giọng kiên nhẫn: “Các em vẫn còn là học sinh, không nên nói mấy câu như thế đâu.”

Thấy cô nói vậy thì phản ứng đầu tiên của đám người đó là ngạc nhiên, sau đó thì cười ầm lên đến mức không thở được.

“Ha ha ha… Nghe giọng điệu của chị thì chị lớn tuổi hơn bọn này hả? Ây da, tôi cũng chưa từng trải qua tình chị em, nhưng mà…” Tên sinh viên kia nhìn Nguyễn Khánh Linh bằng ánh mắt vô cùng dung tục rồi cười mà nói tiếp: “Nếu chị gái đây đồng ý ở bên cạnh tôi thì tôi bảo đảm rằng tôi sẽ đối xử với chị rất tốt…”

Cậu ta cố tình nhấn mạnh từ “tốt” nghe thật mờ ám và khả nghi.

Nguyễn Khánh Linh đang cố gắng kìm nén sự kinh tởm trong lòng mình lại, cô đứng lên định rời đi nhưng mọi con đường đều đã bị đám người này cản lại, cô bị chúng vây ở bên trong nên không thể đi ra ngoài được.

“Tránh sang một bên.”

Cô nhíu chặt mày, không muốn dây dưa với đám người này. Trong mắt cô thì chúng chẳng qua chỉ là mấy đứa nít ranh vắt mũi chưa sạch lại còn ngây thơ mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.