Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 502



Chương 502

Nhà anh ta có tiền, nhưng đó không phải là tiền của anh ta, anh ta không giống Phạm Nhật Minh…

Gavin dần dần nhận ra giữa anh ta và Phạm Nhật Minh tồn tại một rào cản rất lớn mà anh ta không thể vượt qua. Có lẽ chính vì sự chênh lệch này mà Khánh Linh vẫn luôn ngoảnh mặt làm ngơ trước tấm lòng của anh ta.

Sau cùng, Gavin đứng nguyên tại chỗ cười khổ một hồi lâu rồi mới xoay người rời đi.

Trong phòng bệnh, Phạm Nhật Minh đang nằm canh chừng Nguyễn Khánh Linh. Bấy giờ ngoài trời đã tối hẳn, ánh đèn ảm đạm trong phòng bệnh chiếu lên mặt Nguyễn Khánh Linh khiến sắc mặt cô cuối cùng cũng có chút màu sắc, không trắng bệch đến mức dọa người như vừa nãy nữa.

Phạm Nhật Minh chưa bao giờ nhận thức một cách rõ ràng như bây giờ rằng Nguyễn Khánh Linh lại chiếm vị trí quan trọng trong lòng anh như vậy.

Anh chỉ cần biết rằng mình không được để cô gặp phải chuyện không may.

Chỉ cần nghĩ đến việc cô sẽ biến mất khỏi thế giới của mình mãi mãi là anh chỉ muốn hủy diệt cả thế giới để có thể tìm được cô.

“Xin lỗi… Xin lỗi em…” Giọng nói của Phạm Nhật Minh khàn khàn như thể từng câu từng chữ đang mắc kẹt lại trong cổ họng anh.

Anh nắm tay người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh, thậm chí còn không dám dùng sức. Cô yếu ớt và mỏng manh như vậy thì sao có thể chịu được nỗi đau bị gãy xương đây?

Nhưng Nguyễn Khánh Linh không thể nghe được điều gì cả, cô cũng không hề biết trong một đêm khuya như thế này, người mà cô đã từng nghĩ rằng bản thân mình không thể tiếp cận được sau đó lại trở thành một người ấu trĩ, ngây thơ đến mức ngang ngược, chỉ vì không chăm sóc tốt cho cô mà tự trách bản thân trong đêm khuya thanh vắng.

Phạm Nhật Minh canh giữ Nguyễn Khánh Linh cả một đêm, đến sáng hôm sau, chú Hùng đến bệnh viện để đổi ca cho anh.

“Cậu chủ, cậu đã không ngủ cả một đêm rồi, cậu về nghỉ ngơi một lát đi.” Chú Hùng nói với Phạm Nhật Minh bằng vẻ đau lòng xen lẫn sự bất đắc dĩ.

Thế nhưng người đàn ông này vẫn không nhúc nhích mà cánh tay đang nắm lấy bàn tay của Nguyễn Khánh Linh cũng vẫn bất động như cũ như thể trên thế gian này không có bất cứ điều gì có thể tách rời hai người họ.

“Tôi không sao.” Giọng nói của Phạm Nhật Minh đã khàn đến mức không thể tưởng tượng nổi.

“Cậu chủ à.” Chú Hùng thở dài, tiến về phía trước rồi tiếp tục khuyên răn: “Nếu mợ chủ tỉnh lại rồi nhìn thấy bộ dạng này của cậu thì chắc chắn mợ chủ sẽ tự trách mình đấy, chẳng nhẽ cậu muốn mợ chủ vừa tỉnh dậy mà đã cảm thấy khó chịu rồi ư?”

Nghe thấy chú Hùng nói thế thì sống lưng của Phạm Nhật Minh cứng đờ khoảng hai giây.

Một lúc sau, rốt cuộc thì anh cũng chịu đứng lên rồi nhìn về phía chú Hùng bằng ánh mắt đen nhánh mà nói: “Tôi về nghỉ một lát, nếu cô ấy tỉnh lại thì chú nhớ gọi điện thông báo cho tôi.”

Chú Hùng nhìn bộ dạng tiều tụy của anh thì gật đầu trong sự đau lòng: “Được rồi, tôi biết rồi.”

Trước khi rời đi, Phạm Nhật Minh còn quay đầu lại nhìn Nguyễn Khánh Linh thêm lần nữa. Tình trạng của người phụ nữ này vẫn y hệt như hôm qua, cô vẫn nằm yên trên giường bệnh, không hề có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Sau khi nhìn cô một lúc, cuối cùng anh cũng xoay người rời đi.

Chú Hùng nhìn mợ chủ đang nằm trên giường bệnh mà trên mặt không có vẻ hồng hào gì cả thì nhịn không được mà thở dài một hơi.

Cảnh tượng này khiến ông nhớ lại khung cảnh của rất nhiều năm về trước, khi ông bà chủ xảy ra tai nạn xe hơi rồi qua đời, lúc ấy cậu chủ nằm trên giường bệnh, bị tàn tật nửa phần người bên dưới và cũng giống cô bây giờ, không hề có dấu hiệu rằng sẽ tỉnh lại.

“Ai da… Mợ chủ à, cô phải mau chóng tỉnh lại đấy nhé.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.