Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 512



Chương 512

“Lúc đầu thì tôi đau thật, nhưng vừa vào đến nhà thì hết đau rồi.”

Nói xong anh ta còn cười cười rồi nhìn Lăng Huyền mà nói: “Chắc là vì phòng trọ của cô có phép thuật thần kỳ nên đã chữa khỏi chứng đau đầu của tôi đấy. Tôi ngồi một lúc là đã cảm thấy không có gì đáng ngại nữa rồi.”

“Anh… Anh bị thiểu năng à?” Lăng Huyền bị anh ta chọc tức đến mức không thể cười nổi nữa.

Nếu đã xác định được Trần Hữu Nghị chỉ giả vờ đau đầu thì Lăng Huyền cũng không giữ anh ta ở lại nữa. Vậy là cô ấy lên tiếng đuổi khách: “Được rồi, nếu anh không cảm thấy khó chịu nữa thì anh về đi.”

Nhưng ai ngờ Trần Hữu Nghị vẫn ung dung ngồi nguyên tại chỗ, sau khi nhìn vết ướt trên ngực mình một lát thì anh ta mới nói một cách chậm rãi: “Nhưng mà quần áo của tôi đã ướt hết cả rồi, nhà cô cách nhà tôi xa lắm, nếu cứ để như thế này mà về thì chắc chắn tôi sẽ bị cảm lạnh cho mà xem.”

Cảm lạnh cái đầu anh!

Suýt chút nữa thì Lăng Huyền đã mắng câu này ra khỏi miệng.

Không cần biết nhà anh ta cách xa nhà Lăng Huyền bao nhiêu nhưng trên xe ô tô của anh ta có máy lạnh, ngồi tầm năm phút là quần áo khô rồi mà? Bây giờ rõ ràng là anh ta đang kiếm cớ để ở lại.

“Xe anh không có máy lạnh à?” Lăng Huyền hỏi ngược lại.

“Đường đi từ nhà cô ra chỗ đậu xe đó, tôi vẫn phải đi một đoạn mà. Gió bên ngoài thổi mạnh như  thế, tôi mặc quần áo ẩm rồi bị gió thổi thì vẫn sẽ bị cảm lạnh thôi. Đến khi ngồi lên xe, dù quần áo có khô đi chăng nữa thì cũng không còn tác dụng gì nữa rồi.”

“Anh đang cố tình gây sự đúng không?” Lăng Huyền giận đến mức mặt mũi cũng đỏ bừng lên, sao người đàn ông này có thể không chịu nổi một cơn gió lạnh được cơ chứ? Bị gió thổi qua một chút mà đã ngã xuống được ngay hả?

“Anh ra khỏi nhà tôi mau lên!” Cô ấy đứng dậy chuẩn bị đuổi Trần Hữu Nghị ra ngoài.

Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa nhà cô vang lên.

Lăng Huyền dừng động tác đang kéo người của mình lại, trừng mắt nhìn Trần Hữu Nghị bằng ánh mắt giận dữ rồi xoay người chạy ra mở cửa. Nhưng bây giờ trong lòng cô ấy chợt dâng lên cảm giác vô cùng kỳ lạ. Bình thường không có ai đến tìm cô ấy cả, vậy bây giờ người đang đứng nhấn chuông ngoài cửa sẽ là ai đây?

“Thẩm Lăng?”

Lúc mở cửa ra nhìn thấy gương mặt của Thẩm Lăng thì Lăng Huyền vô cùng hoảng hốt nhưng đồng thời trong lòng cô ấy cũng dâng lên cảm giác chột dạ khó mà giải thích được. Bởi vì bây giờ Trần Hữu Nghị vẫn còn đang ngồi trên ghế sô pha trong nhà cô ấy đấy!

“Lăng Huyền, tôi vừa gửi tin nhắn cho em mà sao em không trả lời? Gọi điện cho em mà em cũng không bắt máy. Em không sao đấy chứ?”

Thẩm Lăng hỏi Lăng Huyền bằng giọng điệu ân cần và quan tâm, ánh mắt của anh ta vô thức nhìn vào trong phòng Lăng Huyền nhưng lại thấy người phụ nữ này cản trở tầm mắt mình bằng vẻ căng thẳng và lo lắng, dường như cô ấy không muốn anh ta nhìn vào bên trong.

Vừa nãy cô ấy đang chú tâm vật lộn với Trần Hữu Nghị thì sao còn có thời gian để ý đến điện thoại di động được cơ chứ?

Lăng Huyền trừng mắt nhìn rồi cách xa anh ta một cách lịch sự: “À, không sao đâu, vừa nãy tôi hơi bận nên không cầm điện thoại.”

Nhưng Thẩm Lăng không tin lời Lăng Huyền, đúng lúc đó trong phòng cô ấy lại truyền ra tiếng bước chân. Gần như anh ta đã xác định được trong phòng Lăng Huyền còn có một người khác. Cộng thêm dáng vẻ che giấu này của cô ấy thì chắc chắn cô ấy đang lừa mình chuyện gì đó rồi.

Người đang ở trong nhà cô ấy là ai? Có phải đàn ông không? Hai người họ đang làm gì vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.