Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 516



Chương 516

Anh ta cúi đầu xuống  muốn hôn lên môi của cô ấy.

Tại một khắc cuối cùng, Lăng Huyền bỗng nhiên rời quay mặt đi, sau đó dụng lực đẩy anh ta ra.

Lăng Huyền còn chưa mở miệng thì Thẩm Lăng lại nói trước, giọng điệu của anh ta rất chắc chắn: “Huyền, em không nên gạt tôi, chắc chắn người đàn ông kia không phải bạn trai của em, tôi chân trước mới đi, chân sau anh ta cũng rời khỏi, là em đuổi anh ta đi đúng không?”

Trong mắt người đàn ông tràn đầy kỳ vọng.

Sau khi trở về anh ta lại quan sát tình hình ở trên tầng, kết quả bắt gặp người đàn ông kia rất nhanh đã rời khỏi nhà của Lăng Huyền, vậy nên anh ta có thể khẳng định, anh ta khẳng định không phải bạn trai của cô, chẳng qua là cô ấy vì từ chối mình nên mới tìm cái cớ mà thôi.

Nhưng sắc mặt của Lăng Huyền cũng rất lạnh lùng.“Đúng thế thì thế nào? Anh ta không phải bạn trai của tôi, nhưng anh cũng không phải, hiện tại mời anh lập tức ra ngoài, nếu không tôi sẽ tố cáo anh tự ý xông vào nhà dân.”

“Huyền à, chẳng lẽ em còn không rõ sao? Tôi yêu em, tôi làm nhiều như vậy, cũng là vì có thể cùng em, em… Làm sao nhẫn tâm nói với tôi như vậy?”

Ánh mắt của Thẩm Lăng có chút tổn thương.

Lăng Huyền nhìn anh ta khó chịu, cũng không khỏi tự chủ trong lòng kiềm chế, cô ấy có chút gian nan, nói: “Thẩm Lăng, tôi không muốn làm người thứ ba trong chuyện tình cảm của người khác anh có biết không? Nếu như anh đã cùng cô ấy kết hôn, vậy thì đừng lại đến dây dưa với tôi, chúng ta buông tha cho nhau được không?”

“Không được!” Giọng nói của Thẩm Lăng có chút kích động, hai tay của anh ta cầm bả vai gầy yếu của cô gái rồi nói: “Tôi sẽ không buông tha cho em, tôi đã ly hôn với cô ấy, rất nhanh thôi thì tôi sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với cô ấy, em không phải là người thứ ba vớ vẩn gì đó, em hãy tin tưởng tôi, lại cho tôi một chút thời gian.”

Trong lòng Thẩm Lăng kiên định cho rằng chỉ cần anh ta ly hôn, như thế thì anh ta Lăng Huyền có thể lại trở lại như trong quá khứ, song Lăng Huyền lại hoàn toàn không nghĩ như vậy.

Cô ấy cười một cách khác thường, bên trong ánh mắt mang theo một chút thất vọng.

“Thẩm Lăng, tôi không nghĩ rằng anh là con người như vậy, lúc trước thì vô duyên vô cớ vứt bỏ tôi, hiện tại lại muốn vô duyên vô cớ vứt bỏ một người phụ nữ khác sao? Anh cứ ích kỷ như vậy à?”

“Huyền à…”

Giọng nói của Thẩm Lăng có hơi không lưu loát.

Hai người yên lặng một hồi lâu, anh ta mới chậm rãi mở miệng: “Lúc trước tôi không phải cố ý vứt bỏ em… em cũng biết mà, lúc ấy tôi không có cái gì cả, chỉ có thành tích tốt thì làm sao chứ? Vẫn không thể đấu lại với người có bối cảnh… Tôi như vậy thì có thể mang đến cho em cái gì chứ? Tôi không có tư cách để ở bên em.”

“Lúc ấy tôi chỉ nghĩ rằng, nếu như muốn chịu trách nhiệm với em vậy thì trước  hết chính tôi phải mạnh, nếu không tôi dựa vào cái gì để nuôi sống em đây?”

“Chia tay với em rồi ở bên cô ấy thì có thể giúp tôi thành công, cho nên tôi mới… Thế nhưng Huyền à, em phải tin tưởng anh.”

Thẩm Lăng giống như muốn có được sự tha thứ của cô ấy, vẻ mặt có chút kích động muốn kéo tay của cô ấy.

“Lúc ấy tôi chia tay với em, không chỉ có em mà trong lòng tôi cũng rất khó chịu, cũng rất dày vò… Cho nên hiện tại tôi đã có năng lực, có thể đến yêu em, có thể phụ trách với em, nên tôi đã lựa chọn ly hôn với cô ấy, để ở bên em.”

Song Thẩm Lăng lại nhìn thấy vẻ mặt của Lăng Huyền càng ngày càng mờ, sự thất vọng nơi đáy mắt của cô cũng càng ngày càng đậm.

Thấy bộ dạng này của cô ấy, trong lòng của Thẩm Lăng không khỏi cũng càng ngày càng không chắc chắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.