Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 517



Chương 517

Qua một lúc lâu, cô ấy giống như là thở dài, chậm rãi nói: “Thẩm Lăng, bộ dạng này của anh là bội tình bạc nghĩa anh biết không? Lúc trước bởi vì cô ấy có ích với anh nên anh có thể chia tay với tôi rồi kết hôn với cô ấy, hiện tại cô ấy không còn giá trị với anh nữa, anh lại có thể ly hôn với cô ấy mà tchạy theo tình yêu, anh thật sự khiến tôi rất thất vọng.”

Lăng Huyền nhìn người đàn ông trước mắt, ánh mắt của anh ta sớm đã khác xa với ánh mắt chất phác của chàng trai ngây ngô mà lại như ánh mặt trời trước kia, lúc này khi anh ta nhìn cô ấy, cô ấy thậm chí chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể thấy được sự khác biệt của anh ta.

Trước kia cô ấy không biết đây gọi là cái gì, nhưng bây giờ mới biết ánh mắt kia của Thẩm Lăng là công danh và lợi lộc cùng thế đời lắng đọng, mưa dầm thấm lâu khi ở trong xã hội.

Anh ta tựa như người ở trong nước, dùng hết sức bắt lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất, liều mạng cố gắng sinh tồn ở trong xã hội, lại ít đi sự chất phác thuở ban đầu kia.

Chàng trai yên tĩnh chín chắn lại có đôi lúc rất ngây thơ trước kia đã hoàn toàn biến mất.

“Thẩm Lăng, chúng ta thật sự đã kết thúc, tất cả đều là quá khứ rồi, tôi muốn bắt đầu lại từ đầu, anh cho bản thân tôi không gian… chúng ta vẫn có thể làm bạn bè, anh đáp ứng tôi, đừng lại đến làm phiền tôi nữa được không?”

Cuối cùng, Lăng Huyền giống như là đã  mệt mỏi, giọng điệu của cô ấy mang theo sự cầu xin.

Lại không ngờ rằng giọng điệu này của cô ấy đã trực tiếp chọc giận người đàn ông trước mắt này.

Thẩm Lăng vốn là đang nắm bờ vai của cô ấy, nhưng khi nghe thấy cô ấy nói về sau, anh ta đột nhiên nắm chặt năm ngón tay, hai con ngươi chăm chú nhìn Lăng Huyền, đáy mắt có một ít tia máu đỏ, có thể thấy rằng cảm xúc rất kích động.

Lăng Huyền bị anh ta bóp bả vai đến đau, cô ấy không nhịn được tê một tiếng: “Anh làm tôi đau đấy.”

Nhưng Thẩm Lăng lại mắt điếc tai ngơ với cô, một giây sau, anh ta cúi người dùng sức hôn môi của người phụ nữ, anh ta cứng rắn muốn cạy mở cánh môi mềm mại của cô, mùi hương và cảm giác quen thuộc trong trí nhớ vọt tới, động hôn của anh ta càng dùng sức.

Lăng Huyền bị anh ta hôn rất đau, cô ấy cau mày, giận dữ muốn đẩy anh ta ra, nhưng rõ ràng sức lực của người đàn ông lớn hơn cô ấy, cô ấy giận dữ, hé miệng dùng sức cắn môi của anh ta.

Thẩm Lăng bị đau, anh ta có chút buông Lăng Huyền ra, thừa dịp lúc này người phụ nữ nhanh chóng thoát khỏi ngực của anh ta, lúc Thẩm Lăng còn chưa kịp phản ứng, dùng sức tát anh ta một bạt tai.

“Thẩm Lăng! Anh điên đủ chưa?”

Lăng Huyền dùng sức chùi miệng của mình, thậm chí không thèm để ý việc miệng bị lau đến mức đỏ bừng sưng lên, vành mắt cô ấy đỏ ửng, quát lớn với người đàn ông ở trước mắt.

Thẩm Lăng bị cái tát mày của cô đánh đến tỉnh, rốt cục tỉnh táo lại, trông thấy con mắt của người phụ nữ trước mắt đỏ ửng, còn có động tác lau môi, trên mặt anh ta hiện lên vẻ đau lòng, lần đầu tiên trong cuộc đời biết được tan nát cõi lòng là cảm giác gì.

Một khắc này, Thẩm Lăng rốt cục bắt đầu chính thức nhìn thẳng vào thái độ của Lăng Huyền đối với anh ta.

Người con gái đã từng yêu mình, coi mình là cả thế giới, thật sự đã một đi không trở lại, bằng không người phụ nữ hiện tại đứng ở trước mặt anh ta, làm sao có thể độc ác như thế chứ?

Thế nhưng anh ta lại thích cô ấy như vậy…

Lại xót xa vì cô ấy bị mình trêu đùa đến tổn thương, bị anh ta làm cho miệng sưng thành cái dạng này.

Sự đau lòng trong mắt của Thẩm Lăng sắp hội tụ thành một dòng Giang Lưu cuồn cuộn, anh ta hoảng hoảng hốt hốt tiến lên, vươn tay muốn sờ mặt cô ấy, lời an ủi cũng không tự chủ được mà muốn nói ra, nhưng Lăng Huyền lại nhanh nhẹn lùi một bước, cảnh giác nhìn anh ta.

Thẩm Lăng bị ánh mắt của cô ấy làm bị thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.